Chương 1: Trang Sách Biết Xoay

 

Buổi chiều cuối cùng của mùa hè, một cơn mưa phùn dai dẳng và lất phất giăng mắc khắp thủ đô Hà Nội. Từng hạt mưa nhỏ li ti như những viên bi thủy tinh trong suốt gõ đều đều lên mái tôn cũ kỹ của căn gác xép, tạo nên một bản giao hưởng buồn tẻ, trầm lắng. Âm thanh ấy, kết hợp với ánh sáng bạc nhợt nhạt, yếu ớt len lỏi qua ô cửa sổ mờ hơi nước, khiến không gian bên trong căn phòng càng trở nên ảm đạm. Bụi thời gian lấp lánh như những tinh thể pha lê nhỏ bé, nhảy múa vô định trong luồng sáng mờ ảo, phảng phất mùi ẩm mốc đặc trưng của sách cũ và ký ức. Linh, cô bé mười tuổi, đôi mắt đen láy u buồn, cuộn tròn trong chiếc ghế bành bọc nhung đã sờn, những sợi chỉ thừa bung ra như những lời than thở về thời gian trôi. Căn phòng này, vốn là vương quốc riêng của ông nội quá cố, giờ đây trở thành nhà giam bất đắc dĩ cho Linh, một nơi để cô bé trốn tránh thế giới người lớn đầy những lời an ủi sáo rỗng và ánh mắt thương hại luôn lảng vảng xung quanh mình.

Linh khẽ thở dài, kéo cuốn truyện tranh đã đọc đến mức thuộc làu từng câu thoại lên che nửa khuôn mặt. Cô bé nhớ ông. Nhớ cái cảm giác bàn tay gân guốc, ấm áp của ông vuốt ve mái tóc rối bù của mình mỗi khi cô bé loay hoay mãi mới giải được một bài toán (mà những lần đó, cô nhẩm tính, đếm trên đầu ngón tay còn thừa). Nhớ tiếng cười trầm ấm, pha chút khàn khàn của ông mỗi khi kể những câu chuyện cổ tích kỳ ảo về Vương Quốc Số, nơi các con số biết nhảy múa trong những điệu valse duyên dáng, nơi những hình khối vuông vức hay tròn trịa cũng có trái tim và biết yêu thương. Ông là một giáo sư toán học tài ba, nhưng trong mắt Linh, ông còn là một nhà kể chuyện đại tài, lôi cuốn hơn bất kỳ bộ phim hoạt hình nào. Còn Linh, thì ghét toán. Ghét cay ghét đắng những công thức khô khan, những con số vô tri vô giác xếp hàng dài lê thê trên giấy kiểm tra, những định lý lạnh lùng, vô cảm mà cô bé chẳng bao giờ hiểu nổi ý nghĩa của chúng. Toán học đối với Linh giống như một bức tường thành cao vút, được xây bằng những viên gạch cứng nhắc của logic, không một cánh cửa, không một lối thoát, chỉ toàn những con số và ký hiệu như những mật mã không thể giải mã.

"Chán ơi là chán!" Linh lầm bầm, giọng nói vùi trong tiếng mưa và tiếng gió rít nhẹ qua khe cửa. Cô bé chán đến mức gần như tuyệt vọng. Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên. Cô bé đá nhẹ chân vào chồng sách cũ dưới sàn, bụi tung lên mờ mịt trong luồng sáng. Tay Linh lướt qua từng ngăn tủ, từng kệ sách chất đầy những tài liệu toán học dày cộp của ông, hy vọng một phép màu nào đó sẽ xuất hiện: một cuốn truyện tranh phiêu lưu mà ông đã giấu kín, một cuốn tiểu thuyết kỳ ảo để cô bé có thể đắm mình vào một thế giới khác. Ngón tay cô bé chạm vào một vật gì đó cứng, lạnh và phẳng ở góc tủ sâu nhất, sau một chồng bản đồ đã úa màu thời gian và một hộp dụng cụ vẽ cũ. Kéo ra, đó là một cuốn sách khổ lớn, đóng gáy da đã bạc phếch, trông cũ kỹ đến mức có vẻ như đã sống qua nhiều thế kỷ. Điều kỳ lạ là nó không hề có bất kỳ tựa đề nào trên gáy hay bìa. Nó nặng trịch, như chứa đựng cả một kho báu tri thức. Khi Linh phủi lớp bụi dày cộp bám trên bìa, một mùi hương lạ xộc lên, pha trộn giữa mùi giấy cũ mục, mùi phấn bảng từ những bài giảng đã xa và cả… một chút hương gỗ trầm ấm, thân thuộc đến lạ kỳ, như vòng tay ôm của ông nội mỗi buổi tối trước khi đi ngủ.

Sự tò mò, thứ duy nhất còn sót lại trong tâm hồn u buồn và chán nản của Linh, bị cuốn sách bí ẩn này đánh thức mãnh liệt. Cô bé cẩn thận đặt cuốn sách lên chiếc bàn gỗ sẫm màu đã bạc màu thời gian, tim đập thình thịch như tiếng trống nhỏ. Một cảm giác hồi hộp lạ lùng xâm chiếm cô bé. Linh run rẩy mở trang bìa. Trang đầu tiên hoàn toàn trắng tinh, như một tờ giấy chưa từng được viết lên, chờ đợi một câu chuyện mới. Nhưng chỉ vài giây sau, một hiện tượng kỳ diệu xảy ra. Những nét chữ tay mềm mại, nghiêng nghiêng, dường như được viết bằng mực vừa mới khô, từ từ hiện ra trên nền giấy trắng, như được vẽ bằng một cây bút vô hình: “Những Cánh Cửa Toán Học”. Linh rùng mình. Đó chính xác là nét chữ của ông nội cô bé. Vẫn uyển chuyển và tràn đầy tri thức như thế.

Cô bé lật từng trang. Không có hình ảnh nào, chỉ toàn là những ký hiệu toán học lạ lẫm, những biểu đồ phức tạp và những dòng chữ nhỏ li ti mà cô không thể nào hiểu nổi. Cô lật vội qua, như muốn thoát khỏi cái mớ bòng bong của những con số đó. Rồi đột nhiên cô bé khựng lại ở trang thứ ba. Trang này hoàn toàn trống rỗng, không một chữ, không một ký hiệu, chỉ có duy nhất một vòng tròn hoàn hảo được in chìm chính giữa trang giấy. Một vòng tròn đơn độc, trống trải đến lạ lùng, nhưng lại mang một vẻ đẹp tối giản, thuần khiết đến ám ảnh. Không hiểu sao, vòng tròn đó lại thu hút Linh một cách kỳ lạ, như một khoảng không vô tận mời gọi. Như bị thôi miên, Linh đưa ngón tay trỏ, khẽ chạm nhẹ vào viền của vòng tròn in chìm ấy. Đầu ngón tay cô bé cảm nhận được một sự mát lạnh kỳ lạ, như chạm vào sương sớm.

Ngay lập tức, một luồng năng lượng ấm áp lạ lùng, như dòng điện nhẹ nhàng nhưng mãnh liệt, truyền thẳng từ trang sách vào đầu ngón tay cô bé, rồi lan tỏa khắp cánh tay, chạy dọc cơ thể. Một cảm giác quen thuộc đến rùng mình, như hơi ấm từ bàn tay ông nội đang nắm lấy tay cô. Rồi căn phòng bắt đầu chuyển động! Không phải là một trận rung chuyển dữ dội gây hoảng sợ, mà là một cảm giác xoay tròn nhẹ nhàng, êm ái nhưng đầy mạnh mẽ, như thể cả căn phòng đang quay quanh một trục vô hình, chuẩn bị bước vào một không gian khác. Bút thước trên bàn bay lên, lơ lửng trong không khí như bị một luồng gió vô hình kéo đi, rồi quay tít như những vệ tinh nhỏ. Những tờ giấy nháp với các phép tính nguệch ngoạc mà Linh đã làm sai và vứt bỏ xoáy tít như những cơn lốc giấy nhỏ, những con số trên chúng dần méo mó, biến dạng, rồi tan biến vào hư không, như thể chúng chưa từng tồn tại.

Bóng đèn tròn treo lủng lẳng trên trần nhà nhấp nháy liên tục, ánh sáng bật tắt như nhịp đập của một trái tim khổng lồ, khiến căn phòng chìm trong những khoảng tối sáng chập chờn, huyền ảo. Đồng hồ quả lắc cổ kính cạnh cửa sổ bỗng "cạch!" một tiếng khô khốc, vang vọng trong không gian tĩnh mịch, rồi ngừng hẳn. Kim đồng hồ đứng im lìm, chỉ đúng 00:00. Thời gian dường như đã ngưng đọng, hoặc đã được thiết lập lại. Linh há hốc miệng kinh ngạc, đôi mắt mở to hết cỡ, rồi sợ hãi tột độ la lên, nhưng âm thanh như bị hút vào một hố đen vô tận, không ai nghe thấy, chỉ còn tiếng tim cô bé đập thình thịch trong lồng ngực.

Trên chiếc kệ sách gỗ cũ kỹ, nơi cuốn sách vừa được Linh kéo ra, một vầng sáng hình tròn lớn dần, lung linh như ảo ảnh. Vầng sáng ấy giống hệt vòng tròn trống trên trang sách, giờ đây rực rỡ đến mức khiến Linh phải nheo mắt lại. Nhưng nó không chói chang hay làm đau mắt, mà ngược lại, mang một vẻ đẹp siêu thực, mê hoặc. Nó như một tấm gương phản chiếu chính căn phòng, nhưng lại mời gọi, hé lộ một thế giới khác phía sau, một thế giới được xây dựng bằng những con số và logic.

Ban đầu, Linh chỉ cảm thấy sợ hãi tột độ, hai chân dường như bị đóng băng, cố lùi lại nhưng không thể. Cô bé nhìn chằm chằm vào vòng sáng, rồi nhìn lại cuốn sách vẫn đang mở trên bàn, trang giấy với vòng tròn trống rỗng vẫn xoay tít. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Có gì đó... đang gọi cô. Một tiếng thì thầm vô hình, không lời, nhưng rõ ràng như một mệnh lệnh, một lời mời gọi từ sâu thẳm. Nó giống như một câu hỏi chưa có lời đáp, một bí ẩn đang chờ được giải mã. Linh chợt nhớ lại lời ông nội từng thủ thỉ bên tai mỗi đêm: "Mỗi con số đều có một câu chuyện riêng, Linh ạ. Chỉ là con chưa tìm thấy cách để lắng nghe chúng thôi. Và số 0, là điểm khởi đầu của mọi câu chuyện, nơi mọi thứ bắt đầu và cũng có thể kết thúc."

Cô bé vẫn ghét Toán, ghét sự cứng nhắc của nó. Nhưng biết đâu, đằng sau cánh cửa ánh sáng ấy, là một cách khác để hiểu, một cách khác để khám phá cái thế giới tưởng chừng khô khan kia? Một ý nghĩ điên rồ, táo bạo, đầy phiêu lưu lóe lên trong tâm trí cô bé. Linh hít một hơi thật sâu, căng lồng ngực. Cô bé dồn hết can đảm, thứ dũng khí mà cô không ngờ mình lại có. Cô bé tiến đến, bàn tay run rẩy, khẽ đưa chạm vào vòng sáng đang rực rỡ, đón nhận sự bí ẩn đang đợi chờ.

Vầng sáng lập tức bùng lên mạnh mẽ hơn, biến thành một cơn lốc ánh sáng trắng xóa, nuốt chửng toàn bộ cơ thể nhỏ bé của Linh. Một cảm giác nhẹ bẫng, như đang rơi vào một vực sâu không đáy nhưng lại không hề đáng sợ, chỉ có sự tò mò và một chút phấn khích.

Và rồi, khi mọi thứ dần lắng xuống, khi cơn lốc ánh sáng tan biến, chỉ còn lại cuốn sách mở ra trên chiếc bàn gỗ sẫm màu, với trang giấy in vòng tròn vẫn xoay tròn không ngừng – như đang chờ đợi người đọc tiếp theo, người sẽ mở ra cánh cửa cho những bí ẩn khác của thế giới toán học.