Sau khi hoàn tất Phương Trình Cuối Cùng, một phép toán không chỉ gói gọn trong những con số hay định lý mà còn ôm trọn cả trí tuệ, ký ức, và trái tim, Linh cảm thấy một luồng ánh sáng ấm áp bao bọc lấy mình, như một cái ôm dịu dàng của vũ trụ. Ánh sáng ấy không chói lóa, mà mềm mại, thấm sâu vào từng tế bào, xoa dịu mọi mệt mỏi và lo âu. Nó dần tan biến nhẹ nhàng, để lại trong Linh một cảm giác bình yên đến lạ lùng.
Khi ánh sáng cuối cùng mờ dần, đôi mắt Linh từ từ hé mở. Không còn những gam màu kỳ ảo của Xứ Sở Toán Học, không còn tiếng vang vọng của những định lý. Thay vào đó, một ánh sáng quen thuộc, ánh nắng chiều vàng óng, rải mình qua khung cửa sổ bằng gỗ cũ kỹ trong căn phòng của ông nội. Từng hạt bụi li ti lấp lánh trong không khí, nhảy múa trong những vệt nắng. Bức tường vôi đã bạc màu, với những vết nứt nhỏ li ti hằn sâu theo thời gian, vẫn đứng đó, lặng lẽ như một người bạn cũ, chứng kiến bao nhiêu buồn vui. Kệ sách gỗ sồi sẫm màu, với một lớp bụi mỏng vẫn phủ lên những cuốn sách toán học cũ xếp ngay ngắn, im lìm như chưa từng có điều gì xảy ra, như thể cuộc phiêu lưu vừa rồi chỉ là một khoảnh khắc trong một giấc ngủ sâu.
Linh từ từ ngồi dậy trên chiếc giường quen thuộc, ga trải giường hơi nhăn nhúm. Hơi thở cô bé vẫn còn gấp gáp, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì một cảm giác khó tả của sự trở về từ một nơi rất xa xôi. Cô nhìn quanh phòng, từng chi tiết nhỏ bé dường như vẫn y nguyên như trước khi cô bước vào cuộc phiêu lưu kỳ diệu: chiếc đèn bàn có chụp vải đã sờn, bức tranh phong cảnh treo nghiêng một chút, chiếc đồng hồ quả lắc cũ kỹ đang tích tắc đều đặn. Không còn hình ảnh Số 0 lấp lánh, không còn ánh sáng xoáy tròn của những công thức ma thuật, không còn bất kỳ vòng tròn nào phát sáng trên sàn nhà hay trần nhà. Mọi dấu vết vật lý của Xứ Sở Toán Học dường như đã biến mất hoàn toàn. Một nỗi bối rối nhẹ nhàng thoáng qua trong tâm trí Linh. Cô bé khẽ thì thầm, giọng nói vẫn còn hơi run rẩy, như đang tự hỏi chính mình, hay hỏi một ai đó vô hình trong không khí bao la của căn phòng: “Chỉ là một giấc mơ thôi sao? Mọi thứ… đều là một giấc mơ thôi ư?”
Cô vươn tay, chạm vào cuốn sách “Những Cánh Cửa Toán Học” nằm trên chiếc bàn gỗ sồi cũ kỹ bên cạnh giường. Bìa sách vẫn sờn, chữ trên đó vẫn phai màu. Trang sách vẫn mở ở mục "Số 0", đúng như cách cô đã bỏ lại trước khi chìm vào giấc ngủ kỳ lạ. Nhưng giờ đây, những dòng chữ và hình vẽ trong sách chỉ là văn bản bình thường, những ký hiệu đen trên nền giấy trắng ngả vàng, không còn phát sáng, không còn nhảy múa, không còn mời gọi cô vào một thế giới huyền bí nào nữa. Linh muốn tin rằng tất cả chỉ là một mộng tưởng, một giấc mơ quá sống động đến nỗi cô cảm thấy thật như đời thực. Nhưng khi cô lật nhẹ trang sách, một tờ giấy trắng mỏng manh, mềm mại, không phải giấy của sách, bất ngờ rơi ra từ giữa hai trang, lững lờ đáp xuống mặt bàn. Trên tờ giấy không có bất kỳ chữ viết nào, chỉ có một dấu chấm tròn duy nhất ở chính giữa – một nét mực mờ nhạt, như thể ai đó đã khẽ chấm đầu bút xuống rồi nhấc lên, hoặc như hơi thở cuối cùng của một linh hồn đã để lại dấu ấn. Dấu chấm ấy nhỏ bé, gần như vô hình, nhưng lại mang một sức nặng kỳ lạ, khiến trái tim Linh đập thình thịch, một nhịp đập nhanh hơn bình thường.
Một cảm giác thôi thúc vô hình, một tiếng gọi lặng lẽ từ sâu thẳm trong lòng, dẫn lối Linh. Cô bé từ từ mở ngăn kéo bàn học, nơi thường chứa những cây bút chì cùn, thước kẻ đã cũ và những mẩu giấy nháp. Trong đó, cô tìm thấy một cuốn sổ tay trắng tinh, bìa da mềm mại, màu nâu sẫm, giấy mịn màng, dường như chưa từng được sử dụng. Cuốn sổ không ghi tên người sở hữu. Không ghi năm tháng. Không có bất kỳ ký hiệu hay dấu vết nào trên bìa. Nhưng khi Linh run rẩy mở trang đầu tiên, một dòng chữ đã hiện lên, không phải bằng mực mà bằng một thứ ánh sáng xanh lơ dịu nhẹ, như được viết sẵn trong không khí, từ từ hiện rõ từng nét:
Chương 1: Trang Sách Biết Xoay...
Linh sững người. Đôi bàn tay cô bé run run khi chạm vào dòng chữ phát sáng, cảm nhận một luồng điện nhẹ truyền qua các ngón tay. Không cần suy nghĩ, không cần phải tìm kiếm câu từ nào trong tâm trí, cô bé cầm lấy cây bút ánh sáng kỳ lạ mà cô tìm thấy trên bàn, một cây bút mà cô chưa từng thấy trước đây. Không biết vì sao, nhưng những từ ngữ tuôn chảy ra từ đầu bút, không phải từ ý thức mà từ một nguồn sâu thẳm hơn, như đã được viết sẵn trong trái tim cô, như đã được ghi khắc trong tâm hồn cô từ rất lâu rồi. Cô bắt đầu viết, không một chút ngập ngừng, như đang ghi lại một câu chuyện mà cô là nhân vật chính, một câu chuyện đã thay đổi cuộc đời cô vĩnh viễn.
Khi dòng chữ đầu tiên hoàn thành trên trang giấy, một điều kỳ lạ và kỳ diệu bắt đầu xảy ra, không ồn ào, không phô trương, mà tinh tế đến mức Linh gần như không nhận ra ngay lập tức: Các ký hiệu toán học trong sách vở quanh phòng – những con số trên bìa cuốn sách giáo khoa, những biểu thức trên trang giấy nháp còn dang dở trên bàn – bắt đầu lấp lánh ánh sáng yếu ớt, như thể chúng vừa được đánh thức khỏi một giấc ngủ dài, một cách khẽ khàng và huyền bí. Một làn gió nhẹ thoảng qua căn phòng, không phải gió từ cửa sổ đang đóng, mà một cơn gió mang theo mùi giấy mới tinh khôi, mùi hơi đất của bảng đen cũ, mùi phấn bảng, và cả mùi áo khoác ấm áp của ông nội, như thể Xứ Sở Toán Học đang khẽ thì thầm bên tai cô. Trên bàn, chiếc compa bằng kim loại bỗng xoay nhẹ một vòng, rồi lại một vòng nữa, tạo ra tiếng "cót két" nhỏ, dù không ai chạm vào. Chiếc thước kẻ cũng dịch chuyển một chút, như thể có một lực vô hình nào đó đang đẩy nhẹ.
Linh mỉm cười. Một nụ cười thanh thản, mãn nguyện, không còn chút bối rối hay sợ hãi nào. Cô bé không cần phải nói. Cô cảm nhận được. Cô biết rằng đó không phải là giấc mơ. Xứ Sở Toán Học vẫn còn đó, không phải là một thế giới tách biệt, mà là một phần không thể tách rời của thế giới thực tại, một phần sống động trong chính cô, như thể mọi quy luật, mọi bí ẩn của toán học giờ đây... biết thở, biết cảm nhận, biết tồn tại cùng cô. Cô tiếp tục viết, từng nét chữ như một lời khẳng định, một sự chấp nhận, một sự hòa nhập sâu sắc giữa hai thế giới, hai bản thể.
Không có phép màu rực rỡ bùng nổ, không có tiếng hát vang trời của các Định Lý, không có sự xuất hiện trở lại của những Phép Toán hay Biến Số. Chỉ là sự ấm áp dịu dàng lan tỏa trong lồng ngực của một đứa trẻ đã hiểu rằng Toán học không phải là một đối tượng để chinh phục hay chiến thắng, mà là một người bạn để đồng hành, một ngôn ngữ để hiểu thế giới và chính bản thân mình, một tri thức để soi sáng tâm hồn. Từ khung cửa sổ, nơi ánh nắng chiều vẫn đang ngả dần, một đám mây trắng muốt, bồng bềnh, bất ngờ mang hình dấu ∞ (vô cực) lững lờ trôi qua bầu trời xanh thẳm, như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng về sự vô tận của tri thức và những khả năng không giới hạn của cuộc đời.
Dòng cuối cùng trong cuốn sổ tay, được viết bằng ánh sáng dịu nhẹ của cây bút, gói gọn toàn bộ hành trình của Linh, một chân lý đơn giản nhưng sâu sắc:
“Thế giới logic không cần em phải đúng hoàn toàn. Chỉ cần em dám bước vào, dám khám phá, dám thử, và dám tin tưởng vào bản thân.”
Cô bé nhẹ nhàng đặt cây bút xuống. Ánh sáng từ cây bút mờ dần, và cuốn sổ tay trở lại màu trắng tinh khiết. Cuốn sách Toán cũ trên bàn rung nhẹ một lần cuối, như một lời chào tạm biệt hoặc một lời cảm ơn. Rồi, một trang sách tự lật, không phải bằng tay Linh, mà như được một làn gió vô hình lật mở. Trang mới – trắng tinh, trống rỗng, chờ đợi những phép tính và định nghĩa mới. Nhưng gió, như có ý thức, khẽ cuốn đi một dòng chữ nhỏ li ti, lấp lánh như bụi kim cương ở cuối mép giấy, gần như không thể nhìn thấy, chỉ đủ để Linh cảm nhận bằng trái tim mình:
“Hẹn gặp lại… ở một bài toán khác.”
Đây không phải là dấu chấm hết. Đôi khi, câu trả lời không nằm ở cuối bài toán được giải, không phải là một con số cố định hay một định lý cuối cùng. Mà ở khoảnh khắc bạn dám hỏi: "Nếu mình thử cách khác thì sao?" Là ở khoảnh khắc bạn dám bước vào một cuộc phiêu lưu, dám chấp nhận những điều chưa biết, dám kết hợp lý trí với trái tim, dám lắng nghe những lời thì thầm của tri thức trong chính tâm hồn mình.
“Chiếc La Bàn Số Học” khép lại, không phải bằng dấu chấm hết của một câu chuyện đã kết thúc, mà bằng một… Số 0 tròn đầy, lấp lánh ánh bạc, giờ đây không còn là sự hư vô mà là sự khởi đầu của vô tận – một biểu tượng của sự gợi mở, bao dung, của sự sẵn sàng để bắt đầu lại bất kỳ lúc nào, một vòng tròn của tri thức không ngừng quay, một hành trình không bao giờ thực sự kết thúc, mà chỉ là một chương mới mở ra trong cuốn sách cuộc đời. Linh biết rằng, từ giờ trở đi, mỗi bài toán trong cuộc sống, dù là con số hay cảm xúc, đều sẽ là một cánh cửa mới để cô khám phá.