Hơi thở của Linh vẫn còn gấp gáp từ cú chạy thoát hiểm khỏi Quái Vật Vô Tỉ, nhưng giờ đây, một cảm giác lo lắng mới lại trỗi dậy trong lòng cô bé. Cây cầu ánh sáng rực rỡ, lấp lánh như dải ngân hà thu nhỏ, trải dài vô tận trước mắt họ. Từng con số trên bề mặt cầu, được tạo thành từ những tinh thể ánh sáng lấp lánh như kim cương, rung động nhẹ nhàng dưới mỗi bước chân của Linh, Số 0 và Hình Tròn Già, phát ra thứ ánh sáng ấm áp, quyến rũ. Tuy nhiên, mỗi bước tiến về phía trước, Linh cảm nhận rõ ràng sự biến mất của những con số dưới gót giày – chúng rụng dần vào hư không, tan biến thành những hạt bụi ánh sáng nhỏ li ti, buộc cả ba phải chạy nhanh hơn, vượt qua nỗi lo lắng bị rơi lại vào khoảng không vô định. Mỗi con số biến mất là một lời nhắc nhở lạnh lùng về sự thay đổi không ngừng, một sự biến đổi mà không ai có thể níu giữ.
Phía cuối cây cầu là một cánh cổng xoay liên tục, một khối kiến trúc động kỳ lạ làm từ ánh sáng và những đường nét hình học sắc sảo, mang hình các chữ cái X, Y, Z khổng lồ. Chúng không ngừng xoay, lật, và đổi chỗ cho nhau với một tốc độ chóng mặt, tạo ra một mê cung thị giác của những khả năng, một biểu tượng sống động của sự bất định. Cánh cổng không cố định, không có một điểm dừng nào, như thách thức mọi khái niệm về sự ổn định và trật tự mà Linh từng biết. Khi bước qua cánh cổng, một cảm giác choáng váng như bị kéo giãn ra theo mọi chiều len lỏi khắp cơ thể Linh. Cô bé đột nhiên thấy mình đứng một mình trong một không gian hình học kỳ dị: không gian ấy liên tục mở – đóng, cong – phẳng xen kẽ, không có một điểm cố định nào, không một đường nét nào đứng yên. Một khoảnh khắc nó rộng lớn như một vũ trụ bao la, ngay sau đó lại thu hẹp lại thành một căn phòng ngột ngạt, ép chặt lấy Linh. Bức tường cong đột ngột chuyển thành phẳng, rồi lại gập ghềnh như một đồ thị phức tạp không ngừng thay đổi, khiến Linh mất phương hướng hoàn toàn.
Đây là Phòng Xử Án của các Biến Số, một không gian nơi mọi thứ đều được định nghĩa bởi sự thay đổi. Trần nhà uốn cong như một parabol khổng lồ, phản chiếu ánh sáng trắng bạc từ vô định, tạo ra một hiệu ứng thị giác mê hoặc nhưng cũng đầy áp lực. Sàn nhà là một đồ thị nhấp nhô, lúc cao vút như đỉnh sóng, lúc lại trũng sâu như đáy vực, gồ ghề dưới chân, được lát bằng những ô vuông và đường kẻ, mỗi ô là một giá trị hàm số, khiến Linh phải cẩn trọng từng bước để không vấp ngã. Trên một bục cao, nổi bật giữa không gian thay đổi, ba bóng người mặc áo choàng đen tuyền, chất liệu áo choàng dường như làm từ chính không gian, liên tục biến hình theo từng khoảnh khắc, như thể cơ thể họ là những phương trình đang được tái cấu trúc:
X: Có giọng nói mềm mại, êm ái như làn gió thoảng qua những chiếc lá mùa thu, hình dạng uyển chuyển như một đường cong hàm số sin, liên tục thay đổi hình dáng nhưng vẫn giữ được sự duyên dáng và linh hoạt. Nó đại diện cho biến động, khả năng thích nghi và sự đa dạng. Một khoảnh khắc nó là một đường thẳng, khoảnh khắc khác lại uốn lượn thành hình sóng, thể hiện sự dễ dàng chuyển đổi trạng thái.
Y: Có nét sắc lạnh, âm trầm, dứt khoát như một tiếng dao cứa vào không khí. Y thường hay ngắt lời, thể hiện sự chính xác đến tàn nhẫn, sự cố định cứng nhắc và đôi khi là sự độc đoán của một giá trị không thay đổi.
Z: Lơ lửng giữa không trung, hình dạng mơ hồ, chập chờn như một đám sương mù số học, khó nắm bắt như một khái niệm trừu tượng. Z nói như đang mơ, giọng nói vang vọng và khó nắm bắt, đại diện cho những biến số ẩn, những yếu tố khó lường, những khả năng chưa được khám phá.
Cả ba đồng thanh cất tiếng nói, giọng nói của họ hòa quyện vào nhau, tạo thành một âm thanh đa chiều, vang vọng khắp căn phòng, mang theo một sự lạnh lùng và uy nghiêm: "Chào mừng… 'Hằng Số Linh'! Hãy đứng thẳng trong thế giới của những thứ thay đổi, nơi mọi thứ đều là một phép tính không ngừng, một bài toán chưa có lời giải cuối cùng."
Họ tuyên bố: Linh bị buộc tội cứng nhắc, không linh hoạt, là nguy cơ cho xứ sở toán học – vì cô không có biến số trong bản chất của mình. "Ngươi không chịu thay đổi, không chịu thích nghi. Ngươi là một hằng số trong một thế giới của các biểu thức không ngừng biến động, Linh. Sự cố định của ngươi làm mất cân bằng thế giới này!" Giọng X vang lên, nhưng với một sự lạnh lùng chưa từng có, như một lời buộc tội không thể chối cãi.
Linh hoang mang tột độ. Cảm giác bị hiểu lầm dâng lên, một sự bất công nghiệt ngã. "Tôi không phải hằng số! Tôi… chỉ là tôi! Tôi luôn học hỏi, luôn thay đổi, tôi luôn cố gắng tiến lên!" cô bé phản bác, giọng nói đầy uất ức và tuyệt vọng.
Các Biến Số cười một cách chế giễu, tiếng cười của họ vang vọng khắp căn phòng, như những tiếng vang của những sai số nhân lên. Y lạnh lùng nói, giọng điệu sắc bén như lưỡi kiếm: "Mỗi con người đều là một phương trình chưa giải. Ngươi thì đã đóng khung chính mình, tự phong tỏa bản thân trong những giá trị cố định, những định nghĩa cũ kỹ. Ngươi đã ngừng khám phá bản chất thật sự của mình."
Rồi Z, với giọng nói mơ hồ, vang vọng như tiếng chuông từ xa xăm, nhưng lại mang một sức nặng của sự phán xét, tuyên bố: "Ngươi phải đối mặt với Thử thách Phương Trình Tự Nhận Thức. Chỉ khi ngươi giải được nó, ngươi mới có thể tìm thấy giá trị của chính mình."
Một tấm bảng đen khổng lồ, làm từ ánh sáng số học, không ngừng dao động như một màn hình holographic, hiện ra trước mặt Linh, lơ lửng trong không trung. Trên đó, một phương trình phức tạp, được viết bằng những ký hiệu phát sáng và rung động, xuất hiện, như một bí ẩn cần được vén màn:
Linh đứng trước bảng đen số học, cảm thấy một áp lực khổng lồ đè nặng lên vai. Mỗi ký hiệu trên bảng không chỉ là một biểu tượng toán học, mà nó còn là một nút kích hoạt cảm xúc, một cánh cửa mở ra những dòng ký ức, những cảm xúc ùa về trong tâm trí cô bé, hiện hữu như những hologram sống động trong không gian tòa án, bao vây lấy Linh.
"Niềm Tin" → Một cảnh tượng ấm áp hiện ra: ông nội Linh, với nụ cười hiền hậu, ánh mắt đầy bao dung và tin tưởng, đang kiên nhẫn hướng dẫn cô bé giải một bài toán khó khi cô bé còn nhỏ. Tiếng ông động viên: "Con cứ thử đi, sai cũng không sao. Ông tin con làm được." Đó là ánh sáng ấm áp của sự ủng hộ vô điều kiện, của một điểm tựa vững chắc.
"Ký Ức" → Cảnh lần đầu cô bé giải một bài toán đại số sai nghiêm trọng trên lớp, bảng điểm đỏ chói, bị bạn bè cười trêu, cảm giác xấu hổ và thất vọng, sự thất bại chua chát tràn ngập. Đó là cái gai trong lòng cô, một vết sẹo cảm xúc chưa lành.
"Nỗi Sợ" → Hình ảnh bản thân Linh cô đơn, lạc lõng giữa lớp Toán nâng cao, không hiểu bài, sợ hãi trước những con số và công thức xa lạ như những quái vật. Nỗi sợ bị bỏ lại phía sau, sợ không đủ tốt, sợ sự thất bại lặp lại, đó là một nỗi sợ hãi nguyên thủy, lạnh lẽo.
Linh loay hoay, đôi mắt dán chặt vào phương trình, cảm thấy bế tắc. Cô bé cảm thấy mình bị mắc kẹt giữa những cảm xúc hỗn độn, không thể tìm thấy lời giải. Lúc đó, Số 0 đột nhiên len lỏi vào từ một khe nhỏ trên sàn nhà, biến hình thành một con số X nhỏ xíu, ánh sáng của nó nhấp nháy, và thì thầm vào tai Linh, giọng nói ấm áp và động viên, như một người bạn thân thiết: "Em từng tin Toán là kẻ thù, Linh à, nhưng em vẫn bước tới đây, vẫn đối mặt với nó. Em không phải hằng số. Em là một biểu thức có điều kiện! Em thay đổi tùy theo trải nghiệm và quyết định của em, tùy thuộc vào cách em chọn để đối mặt với những gì xảy ra!"
Lời thì thầm của Số 0 như một luồng điện chạy qua người Linh, đánh thức một điều gì đó sâu thẳm trong cô bé. Một tia sáng lóe lên trong tâm trí cô, rực rỡ hơn mọi ánh sáng trong căn phòng. Cô bé nhận ra rằng những ký ức, nỗi sợ hãi, và niềm tin không phải là những hằng số cố định, những gánh nặng không thể thay đổi, mà là những biến số có thể thay đổi giá trị, có thể được biến đổi. Cô không cần phải loại bỏ chúng, mà phải biến đổi chúng, chấp nhận chúng như một phần của bản thân. Cô bé nắm chặt chiếc bút chì của mình, cảm nhận sự quen thuộc và sức mạnh từ nó, và với một sự quyết đoán mới, Linh gõ lên bảng đen số học, sửa lại phương trình một cách dứt khoát:
Ngay lập tức, bảng đen phát sáng rực rỡ, ánh sáng tràn ngập căn phòng, mang theo một làn sóng năng lượng ấm áp, lan tỏa khắp mọi ngóc ngách. Cả phòng xử án rung nhẹ, như một phép tính vừa được giải thành công, một công thức được chứng minh. X, Y, Z nhìn nhau, ánh mắt của họ thay đổi rõ rệt, từ sự nghi ngờ chuyển sang sự kinh ngạc, rồi cuối cùng là một sự chấp thuận, một nụ cười ẩn hiện trên khuôn mặt biến đổi của họ. Một lát sau – họ đồng loạt gật đầu, khuôn mặt họ trở nên rõ ràng hơn, không còn quá mơ hồ, như thể đã tìm thấy sự cân bằng.
X tiến lại gần Linh, ánh sáng trên áo choàng của nó dịu đi, và trao cho Linh một chiếc mặt nạ trong suốt, làm từ một vật liệu vô cùng nhẹ, gần như không thể cảm nhận được khi đeo. "Ngươi đã chọn đúng: Một biến số không sợ thay đổi chính mình, một biểu thức luôn sẵn sàng điều chỉnh giá trị để trở nên hoàn thiện hơn, một con người không ngừng học hỏi và phát triển."
Y đưa ra một bản đồ mới: không phải bản đồ của những con đường thẳng tắp hay những tọa độ cố định, mà là một hình mê cung xoắn ốc phức tạp, được ký hiệu bằng các phân số chồng chéo, các đường đi lúc thu hẹp lúc mở rộng, những lối rẽ bất ngờ. "Đây là con đường tiếp theo của ngươi. Một con đường đòi hỏi sự tinh tế và chính xác trong từng lựa chọn, sự hiểu biết về từng tỉ lệ."
Z, vẫn lơ lửng, chỉ tay về phía một cánh cửa đang hiện ra sau lưng Linh, cánh cửa không cố định, nó dao động giữa nhiều kích thước khác nhau, lúc lớn lúc nhỏ, như một biểu tượng của sự tương đối: "Đi đi… tìm tỉ lệ của chính mình. Nhưng nhớ: có lúc nhỏ lại mới thoát được, có lúc phải thu mình lại để vượt qua chướng ngại. Sự linh hoạt sẽ là chìa khóa của ngươi."
Linh cảm nhận được một sự thay đổi sâu sắc trong bản thân. Cô bé nhận ra rằng bản thân cô luôn thay đổi, luôn tiến hóa, không phải là một hằng số cứng nhắc – nhưng điều đó không làm cô yếu đi – mà chính là sức mạnh, là khả năng thích nghi của cô. Cô bắt đầu học cách tạm hoãn phán xét, chấp nhận mâu thuẫn nội tâm, chấp nhận rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng là một phương trình đơn giản, mà là một chuỗi các biến số phức tạp cần được khám phá.
Số 0 mỉm cười, đốm sáng của nó tỏa ra ánh sáng rực rỡ hơn bao giờ hết, đầy vẻ tự hào: "Thế giới Toán chẳng cần hoàn hảo một cách cứng nhắc. Nó chỉ cần đủ linh hoạt để không bị sụp đổ, đủ khả năng thay đổi để tồn tại và phát triển, để chấp nhận mọi giá trị."
Cánh cửa mở ra, phía sau là một mê cung trắng tinh, lấp lánh như một kiến trúc được xây dựng từ những tia laser. Sàn nhà của mê cung khắc đầy những phân số, lấp lánh như những viên kim cương nhỏ, tạo thành một con đường đầy thử thách và bí ẩn:
1/2–2/3–3/4–5/3–4/5–0.99…
Những con số ấy nhảy múa dưới chân Linh, tạo thành một con đường đầy thử thách. Linh nuốt nước bọt, cảm thấy một chút lo lắng xen lẫn sự hứng thú. "Nếu chọn sai tỉ lệ, mình sẽ thu nhỏ mãi mãi, mắc kẹt trong những phép chia vô tận, không tìm thấy lối ra…"
Số 0 nhìn cô đầy ẩn ý, ánh sáng của nó lung linh như một lời động viên và một lời nhắc nhở về cuộc hành trình phía trước: "Hành trình tìm cân bằng bắt đầu rồi đấy… Linh. Chúc may mắn!"