Chương 11: Mê Cung Phân Số Thu Nhỏ

 Hơi thở của Linh vẫn còn gấp gáp từ cú chạy thoát hiểm khỏi Quái Vật Vô Tỉ trên Đảo Lũy Thừa, nhưng giờ đây, một cảm giác lo lắng mới lại trỗi dậy trong lòng cô bé, xen lẫn sự tò mò không thể kìm nén. Cây cầu ánh sáng rực rỡ, lấp lánh như dải ngân hà thu nhỏ, trải dài vô tận trước mắt họ, dẫn vào một không gian hoàn toàn khác biệt. Từng con số trên bề mặt cầu, được tạo thành từ những tinh thể ánh sáng lấp lánh như kim cương, rung động nhẹ nhàng dưới mỗi bước chân của Linh, Số 0 và Hình Tròn Già, phát ra thứ ánh sáng ấm áp, quyến rũ như mời gọi. Tuy nhiên, mỗi bước tiến về phía trước, Linh cảm nhận rõ ràng sự biến mất của những con số dưới gót giày – chúng rụng dần vào hư không, tan biến thành những hạt bụi ánh sáng nhỏ li ti, không để lại dấu vết. Điều này buộc cả ba phải chạy nhanh hơn, vượt qua nỗi lo lắng bị rơi lại vào khoảng không vô định, một sự biến đổi mà không ai có thể níu giữ.

Linh bước vào mê cung, theo sau là Số 0 và Hình Tròn Già, cảm nhận một làn không khí mát lạnh ập vào mặt. Tường của mê cung không phải là những khối đá vững chắc hay những cấu trúc vật lý thông thường, mà là những tấm bảng pha lê trong suốt, trôi nổi trong không khí, mỗi tấm được khắc đầy những phân số phát sáng, lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm. Các phân số trải dài từ những giá trị đơn giản như 1/2,2/3,3/4, đến những con số lớn hơn như 5/6,4/3,5/2,9/1 Mỗi lối đi đều được gắn một phân số cụ thể, như một nhãn hiệu định mệnh, một lời mời gọi đến một sự thay đổi. Càng vào sâu, các phân số Linh bắt gặp càng trở nên... kỳ dị và phức tạp hơn, từ π/2 (Pi chia 2, một sự kết hợp giữa số vô tỉ và số hữu tỉ, biểu thị sự không hoàn hảo ngay trong một giá trị "lý tưởng"), đến 7/0.9 (một phân số với mẫu số không phải là số nguyên, gần như không thể nắm bắt chính xác), và thậm chí là 1/∞ (một biểu tượng của sự tiệm cận về 0, sự biến mất hoàn toàn). Mùi ozone nhẹ nhàng trộn lẫn với mùi kim loại và một chút hương phấn từ những con số tan biến, tạo nên một bầu không khí vừa tinh khiết vừa đầy thách thức.

Cô bé thận trọng, hít một hơi thật sâu trước khi đưa ra quyết định đầu tiên. Linh thử đi vào lối có phân số: 1/2. Ngay lập tức, một cảm giác kỳ lạ, như một luồng điện nhẹ, len lỏi khắp cơ thể Linh. Cô cảm thấy thân thể mình co lại một nửa, từ kích thước bình thường của một đứa trẻ thành một phiên bản thu nhỏ hơn, chỉ còn bằng một nửa. Cô trở nên nhẹ tênh, dễ dàng luồn lách qua những khe hẹp của mê cung, cảm giác như một hạt bụi trong gió. Nhưng cùng lúc đó, một sự bóp méo nhẹ trong tầm nhìn, và đầu óc cô bé cũng trở nên mờ đi một chút, như thể một phần nhận thức, một phần của sự hiểu biết đã bị thu hẹp lại theo kích thước vật lý. Số 0 và Hình Tròn Già cũng thu nhỏ theo Linh, ánh sáng của Số 0 trở nên dịu hơn, còn Hình Tròn Già lăn nhẹ nhàng hơn, tiếng va chạm của ông với sàn nhà gần như không nghe thấy.

Để khám phá triệt để cơ chế của mê cung này, Linh thử nghiệm với các ngõ phân số khác nhau, mỗi lần là một trải nghiệm độc đáo về sự biến đổi kích thước và cảm giác:

  • Linh thử lối 3/2. Ngay lập tức, cơ thể cô phồng lên, cảm giác như một luồng khí vô hình đang bơm vào người. Cô trở nên nặng nề, cơ bắp căng ra, cảm thấy khó thở. Cô bé phải cúi khom người rất thấp, thậm chí gần như bò, để đi qua lối đi, cảm thấy khó khăn và nặng nhọc trong từng bước chân, như thể trọng lực tăng lên gấp bội, mỗi hơi thở đều nặng nọc.

  • Lối 2/3 mang lại cảm giác vừa phải, không quá lớn cũng không quá nhỏ. Linh cảm thấy thoải mái, tự do di chuyển, tạo cảm giác dễ chịu và cân bằng. Đây là một tỉ lệ an toàn mà cô bé bắt đầu ưu tiên.

  • Lối 5/4 khiến cô bé trở nên quá lớn, cảm thấy như mình sắp nổ tung, từng thớ thịt căng cứng, và suýt nữa thì kẹt cứng trong lối hẹp, phải vật lộn, cào cấu vào tường pha lê mới thoát ra được, để lại những vết trầy xước nhỏ trên cơ thể.

Mỗi lần Linh chọn sai, hệ thống của mê cung, như một thực thể sống có ý thức, lại phát ra một tiếng cảnh báo trầm đục, vang vọng khắp các hành lang, như một lời nhắc nhở về ranh giới sinh tồn:

"Quá nhỏ biến mất khỏi hệ quy chiếu. Ngươi sẽ không còn được nhận thức, không còn là một giá trị có nghĩa."

"Quá lớn mắc kẹt trong tỷ lệ nghịch. Ngươi sẽ bị giam hãm trong chính sự phình to của mình, mất đi khả năng tương tác."

Giữa lúc Linh đang loay hoay tìm hiểu, một cô bé Phân Số bất ngờ hiện ra từ một bức tường ánh sáng gần đó, không phải đi ra từ lối đi mà như tan chảy từ chính bức tường. Cô bé có nửa người trong suốt, như thể một phần cơ thể đã tan biến vào không khí, một phần còn lại là những đường nét sắc sảo của phân số 1/2. Cô bé tự xưng là 1/2 – "ta từng là một con người đầy đủ, Linh à, nhưng ta đã bị chia đôi, bị cắt đi một nửa vì chọn sai lối, mãi mãi bị mắc kẹt trong sự thu hẹp này, không thể trở về nguyên vẹn." Cô bé Phân Số có vẻ mặt buồn bã nhưng ánh mắt lại rất thông thái, đưa ra manh mối quan trọng, giọng nói trong trẻo nhưng đầy tiếc nuối:

"Linh ơi, hãy tìm giá trị gần bằng 1… Cân bằng không ở cực đoan, không nằm ở những con số quá lớn hay quá nhỏ. Sự thật không nằm ở sự quá lớn hay quá nhỏ, mà ở sự vừa vặn."

Linh lắng nghe, ánh mắt đầy suy tư. Cô bé chợt hỏi Số 0, giọng nói của cô bé mang theo một chút lo lắng về bản thân, một sự hoài nghi về sự tồn tại của chính mình: "Nếu mình cứ thay đổi hoài như thế này, cứ lớn lên rồi nhỏ lại, liệu mình còn là chính mình không? Liệu mình có bị hòa tan vào các con số không, mất đi bản chất Hằng Số Linh của mình?"

Số 0, với ánh sáng dịu nhẹ, trấn an Linh, đốm sáng của nó ấm áp như ngọn nến trong đêm: "Chính khi thay đổi đúng lúc, Linh à, thay đổi một cách có ý thức, một cách linh hoạt – em mới giữ được bản thể của mình. Không phải ai đi lối lớn là mạnh, không phải ai đi lối nhỏ là yếu. Sự vừa đủ mới là can đảm nhất, Linh à. Đó là sự hiểu biết về chính mình, về giá trị thực sự của em."

Linh bắt đầu hiểu rằng các phân số trong mê cung không chỉ là những con số, mà còn là ẩn dụ toán học sâu sắc cho những trạng thái tâm lý và bản chất con người trong cuộc sống:

  • Phân Số < 1 (như 1/2,2/3) đại diện cho sự co rút, tiệm cận biến mất – tượng trưng cho sự tự ti, sự thu mình, nỗi sợ bị lãng quên hoặc cảm giác không đủ giá trị, không xứng đáng.

  • Phân Số > 1 (như 3/2,5/4) đại diện cho sự phình to, ảo tưởng quyền lực – tượng trưng cho kiêu ngạo, sự tham lam, nỗi sợ bị lu mờ hoặc bị coi thường, dẫn đến sự cố gắng vượt quá giới hạn bản thân.

  • Phân Số = 1 (như 1/1,2/2) đại diện cho trạng thái hài hòa, tự nhận thức đúng đắn – đây là trạng thái mà Linh phải duy trì để không mất mình trong hành trình, để tìm thấy sự cân bằng bên trong, sự chấp nhận bản thân.

Cuộc hành trình tiếp tục, Linh và Số 0 thận trọng lựa chọn từng lối đi, cố gắng duy trì một kích thước vừa phải, một tỉ lệ cân bằng. Họ gặp những ngã ba phức tạp, nơi những phân số dường như thách thức mọi sự lựa chọn, buộc Linh phải vận dụng cả logic và trực giác.

Đến một đoạn ngã ba quan trọng, Linh đối mặt với một quyết định mang tính bước ngoặt. Một con đường có biển 7/1 – nếu đi vào lối này, Linh sẽ trở nên cao lớn, mạnh mẽ, có thể đạt được kích thước của một người khổng lồ, dễ dàng vượt qua mọi địa hình hiểm trở, mọi rào cản sẽ trở nên nhỏ bé dưới chân cô. Đây là một lối đi hấp dẫn, hứa hẹn sức mạnh tuyệt đối và sự dễ dàng. Con đường kia là 1/1 – một lối đi rất hẹp, ẩn chứa nhiều rào chắn, khó đi, và không mang lại bất kỳ sự thay đổi kích thước nào.

Linh do dự. Một Quái vật bóng tối với đôi mắt đỏ rực như than hồng, hình dạng nhòe nhoẹt như một con số vô hạn lặp, lấp ló sau lưng, thôi thúc cô chọn 7/1, thì thầm những lời dụ dỗ về quyền lực và sự thống trị, về việc nghiền nát mọi chướng ngại vật. "Hãy chọn lối mạnh nhất! Ngươi sẽ nghiền nát mọi thứ! Sức mạnh mới là chân lý!"

Nhưng Linh lùi lại một bước, ánh mắt cô bé kiên định hơn bao giờ hết, tỏa ra một ánh sáng nội tâm. Cô bé thì thầm, không phải với quái vật, mà với chính mình, với sự thật mà cô vừa khám phá từ cô bé Phân Số và lời khuyên của Số 0:

"Tôi không cần phình to để vượt qua. Tôi cần hiểu mình đủ là bao nhiêu. Sức mạnh thật sự không nằm ở kích thước, mà ở sự cân bằng và tự chủ."

Với một sự dũng cảm phi thường, cô bé bước vào lối 1/1. Không có sự thay đổi kích thước nào xảy ra – cô bé vừa vặn một cách hoàn hảo với lối đi, không bị chật chội hay quá rộng. Một ánh sáng ấm áp phát lên từ dưới chân cô, lan tỏa khắp lối đi, xua tan bóng tối và tiếng thì thầm của quái vật, mang lại cảm giác bình yên và đúng đắn.

Lối đi 1/1 dẫn họ đến trung tâm mê cung. Tại đây, trên một bệ tròn lơ lửng giữa không trung, phát ra thứ ánh sáng xanh lam dịu nhẹ, là mảnh thứ hai của Tọa Độ Gốc – một hình vuông nhỏ khắc 0,0, điểm trung tâm của mọi hệ quy chiếu, của mọi sự cân bằng. Linh chạm tay vào mảnh pha lê. Ngay lập tức, nó phát sáng rực rỡ, kích hoạt một dòng ký hiệu uốn lượn trong không khí, như một bản giao hưởng của sự cân bằng, những công thức toán học hiện ra và hòa quyện vào nhau:

$$0.5 + 0.5 = 1$$$$2/4 + 2/4 = 1$$$$\sqrt{1} = 1$$

Các công thức hiện ra, tất cả đều dẫn đến kết quả là 1 – sự hòa hợp hoàn hảo, sự cân bằng tuyệt đối. Cùng lúc đó, mê cung bắt đầu tan dần thành các dòng hàm mượt như nước chảy, các bức tường phân số biến thành những dòng sông ánh sáng uốn lượn, tiết lộ một không gian rộng lớn, yên bình và thoáng đãng.

Linh cảm nhận được một sự giác ngộ sâu sắc, một bài học không chỉ về toán học mà còn về cuộc sống. Cô bé học được rằng giá trị thật không nằm trong sự cố gắng vượt trội hay nhỏ bé hơn người khác, mà nằm trong sự hiểu mình đủ đến đâu, sự chấp nhận bản thân. Tỉ lệ sống chính là biết giới hạn của mình, biết cách duy trì sự vừa vặn với chính mình và hoàn cảnh. Đôi khi, kiên định đi lối hẹp, lối mà người khác cho là kém hấp dẫn hay khó khăn, lại là điều can đảm nhất, bởi nó đòi hỏi sự tự tin vào bản chất của chính mình và khả năng tự điều chỉnh.

Khi rời khỏi trung tâm mê cung, Linh thấy mình đang đứng trên một bãi biển trải dài vô tận, cát mịn như bột phấn dưới chân, lấp lánh dưới ánh sáng dịu nhẹ. Một làn gió nhẹ mang theo hương vị của muối biển và những con số nguyên tố xa xăm, thì thầm những bí mật của vũ trụ. Phía xa, trên bờ biển, một người đàn ông tròn trịa, tóc bạc phơ, đang... vẽ vòng tròn bằng cây gậy gỗ trên cát, miệng lẩm nhẩm những chuỗi số dài vô tận, không ngừng lặp lại:

"Tôi là vòng tròn bất tận. Tôi là tỉ lệ thần thánh. Tôi là... Pi."

Số 0 khẽ thì thầm bên tai Linh, giọng nó đầy ẩn ý và một chút e dè, như một lời cảnh báo về thử thách sắp tới: "Gặp ông ấy rồi... thì chuẩn bị đi. Không ai thoát khỏi câu đố của Pi. Con số này không ngừng thách thức mọi giới hạn của sự hiểu biết và sự hoàn hảo." Linh nhìn người đàn ông và vòng tròn bất tận trên cát, cảm thấy một sự tò mò mạnh mẽ xen lẫn chút lo lắng về những thử thách tiếp theo, nhưng trong lòng cô bé đã có thêm sự tự tin và hiểu biết về sự cân bằng.