Khi con đường số, được tạo thành từ những con số lấp lánh như tinh thể, dẫn Linh và Số 0 tiếp đất, một làn không khí nóng bỏng, đặc quánh mùi khói và bụi bốc lên từ mặt đất khô cằn, xộc thẳng vào mũi Linh. Tiếng la hét của hàng ngàn chiến binh, tiếng kim loại va chạm loảng xoảng, và những tiếng "rầm! rầm!" của những phép tính nổ ra như bom vang vọng khắp không gian, tạo nên một bản giao hưởng của sự hỗn loạn. Họ đứng giữa một cánh đồng rực khói, nơi ánh sáng chói chang của những công thức toán học bị phá vỡ chiếu rọi lên một cảnh tượng kinh hoàng: hai phe binh sĩ giáp trụ đang xông vào nhau trong một cuộc nội chiến dữ dội. Đây chính là Vương Quốc Số, nhưng nó đang chìm trong sự chia rẽ và hận thù, một thảm kịch mà Linh chưa từng tưởng tượng.
Xa xa, Linh có thể phân biệt rõ ràng hai phe đối lập, mỗi phe mang một bản sắc và phong cách chiến đấu riêng biệt:
Phe Chẵn (mũ xanh lam): Các số như 2, 4, 6, 8, 10... hùng dũng tiến lên. Họ được trang bị những lá chắn đối xứng hoàn hảo, khắc hình vuông vức, hình chữ nhật hoàn hảo, tượng trưng cho sự trật tự và quy luật. Đội hình của họ vuông vức, bất khả xâm phạm, di chuyển từng bước chân nặng nề, có quy luật, tạo ra một sự thống nhất đáng sợ. Khi chiến đấu, họ thường sử dụng các phép nhân hai, phép chia đôi, và các phép tính đối xứng để triệt hạ đối thủ. Họ hét lớn, giọng vang dội như một bản tuyên ngôn kiên định: "Chẵn luôn chia hết! Chúng ta là nền tảng của trật tự! Chúng ta là sự ổn định!"
Phe Lẻ (mũ đỏ thẫm): Các số như 1, 3, 5, 7, 9… di chuyển nhanh nhẹn, khó đoán, thoắt ẩn thoắt hiện như những bóng ma số học. Họ đeo băng trán hình ziczac màu đỏ tươi, tượng trưng cho sự bất quy tắc và sáng tạo. Họ sử dụng những vũ khí sắc bén, những đòn tấn công bất ngờ, phá vỡ đội hình đối phương bằng sự khó lường. Khi chiến đấu, họ thường dùng phép cộng các số lẻ, phép nhân lẻ, tạo ra những đòn đánh không theo quy luật thông thường. Họ hét lên, giọng the thé, đầy thách thức: "Lẻ là bản thể gốc của sáng tạo! Chúng ta là linh hồn của sự độc đáo! Chúng ta là sự đột phá!"
Cuộc chiến diễn ra khốc liệt, không có hồi kết. Những phép cộng, trừ, nhân, chia bay vèo vèo như tên lửa, phát nổ khi chạm vào đối phương, tạo ra những đốm sáng xanh lam và đỏ thẫm rực rỡ cùng làn khói dày đặc, che phủ tầm nhìn. Tiếng hô vang của các binh sĩ Chẵn về "quy luật", "đối xứng" và tiếng gầm của các binh sĩ Lẻ về "cá tính", "bất ngờ" hòa lẫn vào nhau.
Linh cố gắng xen vào giữa chiến trường, bất chấp nguy hiểm, với hy vọng có thể hỏi nguyên nhân sâu xa của cuộc xung đột này, để tìm ra một điểm mấu chốt. "Tại sao các bạn lại chiến đấu? Có chuyện gì đang xảy ra vậy? Chúng ta có thể nói chuyện không?" cô bé hét lên, giọng gần như lạc đi trong tiếng ồn ào.
Một viên tướng Chẵn khổng lồ, với chiếc mũ xanh lam được trang trí bằng một con số 8 lớn và hai thanh kiếm hình số 2, gầm lên, giọng hắn vang dội như sấm, át cả tiếng ồn ào chiến trường: "Lũ Lẻ phá vỡ mọi cặp đôi, làm rối cấu trúc! Chúng không bao giờ có thể chia đều! Chúng mang đến sự mất cân bằng, sự hỗn loạn!" Hắn vung chiếc rìu hình số 2, chém tan một chiến binh Lẻ thành những mảnh 1 và 1, khiến chúng tan biến vào không khí.
Ngay lập tức, một chiến binh Lẻ, với chiếc mũ đỏ khắc số 3 và một cây giáo hình số 7, nhanh nhẹn né đòn, đáp trả lại bằng một cú đâm xoáy, tạo ra một phép nhân bất ngờ: "Chẵn chỉ là hai Lẻ bám vào nhau! Các ngươi không có cá tính! Các ngươi chỉ là sự lặp lại buồn tẻ, không có linh hồn! Các ngươi đang cướp đi sự tự do của chúng ta!" Hắn lao vào một số 4, cố gắng chia đôi nó thành hai số 2, nhưng lại bị số 4 dùng phép chia để đẩy lùi.
Cuộc chiến càng lúc càng khốc liệt, không có dấu hiệu dừng lại. Những vết nứt bắt đầu xuất hiện trên mặt đất, sâu dần và rộng ra, như những vết thương hở của chính Vương Quốc Số. Linh cảm thấy như chính Logic đang rạn vỡ, những quy luật toán học cơ bản đang bị xé toạc bởi sự thù hận và sự cố chấp. Các con số bị phá hủy, tan biến thành bụi, khiến Linh có cảm giác như một phần của thế giới đang dần biến mất, những tri thức bị lãng quên.
Số 0, đứng cạnh Linh, bắt đầu hoảng hốt, đốm sáng của nó nhấp nháy liên hồi, từ màu bạc rực rỡ chuyển sang màu xám xịt, biểu thị sự bất an tột độ. "Nếu không dừng lại, Linh à, mọi cấu trúc số học sẽ tan thành bụi! Thế giới này sẽ biến thành một đống hỗn loạn không có ý nghĩa, không còn là những con số nữa!" giọng nó run rẩy, gần như lạc đi trong tiếng gầm rú.
Linh nhìn cảnh tượng đó, cảm nhận được nỗi đau từ sự chia rẽ, một nỗi đau không chỉ của các con số mà còn là của chính bản thân cô bé, một Hằng Số Linh đang tìm kiếm sự cân bằng. Cô bé tự nhủ, giọng thì thầm nhưng đầy quyết tâm, ánh mắt kiên định nhìn vào chiến trường: "Phải có một điểm chung nào đó… Một điều khiến cả hai cùng hiểu, cùng chấp nhận nhau, để thấy được giá trị của đối phương…" Đúng lúc đó, một giọng nói vang vọng bí ẩn, không rõ từ đâu tới, nhưng lại chứa đựng một sự thật cổ xưa, như một lời thì thầm từ lịch sử: "Họ từng là một…"
Linh chợt nhận ra: Chẵn và Lẻ không chỉ là những con số đối lập, mà còn là ẩn dụ cho những đối lập tự nhiên trong vũ trụ – âm/dương, lý trí/cảm xúc, ngày/đêm, trật tự/sáng tạo. Cô nhận ra rằng mọi số, mọi khái niệm, đều có thể chung sống nếu biết cách chia đều, tìm ra một mẫu số chung cho những khác biệt của chúng. Cô nghĩ đến Bội Chung Nhỏ Nhất (BCNN) – một khái niệm toán học về sự đồng thuận, sự hài hòa, như một cách "chia đều công bằng" giữa những sự khác biệt tưởng chừng không thể hòa giải. BCNN không loại bỏ sự khác biệt, mà là tìm ra một điểm chung để tất cả có thể gặp gỡ, một điểm mà tại đó mọi chu kỳ đều có thể hòa hợp.
Cuộc chiến đạt đến đỉnh điểm. Khi hai phe sắp lao vào nhau một lần nữa trong một đòn quyết định, một cơn chấn động nổ ra – mạnh hơn bất kỳ phép toán nào, khiến cả vùng đất rung chuyển dữ dội. Mặt đất nứt toang! Một khe nứt khổng lồ, sâu hun hút mở ra, từ đó, một nhóm Sứ Giả Nguyên Tố xuất hiện, bước ra từ tâm nứt, tỏa ra một ánh sáng nguyên thủy, thuần khiết, như những vị thần của số học. Họ là những con số mang vẻ ngoài giản dị nhưng chứa đựng sức mạnh vô biên, là nền tảng của mọi con số khác, là hạt nhân của sự tồn tại:
Sứ Giả 2: Trầm tĩnh, mang một vẻ uy nghiêm. Ông có dáng người vững chãi, như một cột mốc bất di bất dịch.
Sứ Giả 3: Nhanh nhẹn, lanh lợi, ánh mắt tinh ranh như tia chớp, di chuyển không ngừng.
Sứ Giả 5: Nghiêm nghị, đứng thẳng tắp, tỏa ra khí chất bất di bất dịch, như một bức tượng sống.
Sứ Giả 7: Ít nói, nhưng ánh mắt chứa đựng sự thấu hiểu sâu sắc, như nhìn thấu tâm can của mọi con số.
Họ đứng giữa hai phe, như một bức tường vững chắc không thể xuyên thủng, và phán rằng, giọng nói của họ vang vọng khắp chiến trường, làm dịu đi những tiếng la hét, mang theo sự uy quyền của sự thật: "Các ngươi đều từ chúng ta mà ra. Không có Chẵn – Lẻ nếu không có Nguyên Tố. Chúng ta là nguồn gốc của mọi sự tồn tại, là nhân tử của tất cả, là hạt giống mà từ đó các ngươi sinh ra."
Linh nhận thấy đây là cơ hội duy nhất để chấm dứt cuộc chiến. Cô bé bước lên phía trước, nắm lấy tay Số 0, truyền cho nó một chút sự tự tin và quyết tâm. Linh đề nghị một Bài Toán Hòa Bình, một công thức để hàn gắn sự chia rẽ, dựa trên nguyên tắc của sự công bằng và thấu hiểu. Giọng cô bé vang lên rõ ràng, đầy tự tin giữa sự im lặng bất ngờ của chiến trường, từng lời như một phép tính được tuyên bố:
"Giả sử ta có 60 phần quà (hoặc đơn vị tài nguyên) cho 3 nhóm: Chẵn, Lẻ và Nguyên Tố. Làm sao để chia đều, mà không ai bị thiệt, không ai cảm thấy bất công, không ai cảm thấy mình bị bỏ rơi?"
Cô bé giải thích, chỉ vào các Sứ Giả Nguyên Tố và sau đó là các phe phái, sử dụng chính ngôn ngữ của toán học để truyền tải thông điệp của hòa bình:
"Chúng ta sẽ tìm Bội Chung Nhỏ Nhất (BCNN) của các đại diện tiêu biểu của mỗi nhóm:
Phe Lẻ có 3 đại diện chính, những số lẻ đầu tiên có ý nghĩa lớn trong cấu trúc số học: 1, 3, 5.
Phe Chẵn có 4 đại diện chính, những số chẵn đầu tiên và tiêu biểu: 2, 4, 6, 8.
Các Sứ Giả Nguyên Tố có 5 đại diện tiêu biểu, những nền tảng của mọi số: 2, 3, 5, 7, 11.
Vậy, ta sẽ tìm BCNN(3, 4, 5) = 60. Đây là con số nhỏ nhất mà cả 3, 4, và 5 đều có thể chia hết!
Điều đó có nghĩa là: Mỗi nhóm nhận đúng số phần công bằng từ 60 phần quà! Không ai bị bỏ lại, không ai bị thiệt thòi, không ai phải tranh giành vì thiếu thốn. Sự công bằng nằm ở khả năng chia sẻ đồng đều."
Cả hai phe im lặng. Những chiến binh, từ những số 2 vạm vỡ đến những số 9 nhanh nhẹn, ngừng chiến đấu, những con số trên giáp trụ của họ nhấp nháy, bắt đầu tính toán trong đầu. Tiếng thì thầm của các phép nhân, chia len lỏi trong không khí, như một cỗ máy khổng lồ đang hoạt động. Dần dần, những khuôn mặt căng thẳng bắt đầu giãn ra, những ánh mắt thù hằn chuyển sang ngạc nhiên, rồi cuối cùng là sự hiểu biết và chấp nhận. Và rồi – một sự đồng thuận không lời, họ gật đầu, những chiếc mũ xanh lam và đỏ thẫm cùng cúi xuống, biểu thị sự hòa giải.
Linh bước tới giữa hai phe, cảm nhận sự thay đổi rõ rệt trong không khí. Sức nóng của cuộc chiến dần tan biến, thay vào đó là một luồng năng lượng bình yên. Cô bé nói, giọng nói của cô bé như một cây cầu kết nối mọi sự chia rẽ, một lời khẳng định cho bài học cô đã học được:
"Khác biệt không làm chúng ta yếu. Nó chỉ khiến chúng ta đa dạng hơn, phong phú hơn, tạo nên một vũ trụ số học đầy màu sắc. Không chia sẻ công bằng mới gây đổ vỡ."
Phe Lẻ, với ánh mắt cảm kích và biết ơn sâu sắc, một chiến binh Lẻ (là số 7) bước tới và đưa cho Linh một mảnh Tọa Độ Gốc vừa tìm được từ chiến trường – nó có hình dạng một số lẻ nguyên tố được khắc tỉ mỉ, lấp lánh dưới ánh sáng. Đó là mảnh thứ ba mà Linh đã thu thập được! Một chiến binh Chẵn (là số 4), với vẻ mặt hối lỗi, thì thầm với Số 0, ánh sáng của hắn từ xanh lam chuyển sang màu ấm hơn, biểu thị sự thay đổi trong tư duy: "Ta tưởng số 0 là vô dụng… là con số vô nghĩa, không có giá trị gì. Nhưng giờ nó đã cứu chúng ta, nó giúp chúng ta tìm ra sự công bằng."
Khi sự hòa bình vừa được thiết lập, từ xa, một vệt sáng xanh cắt ngang bầu trời, như vết cắt bằng thước kẻ thẳng tắp, không một chút sai lệch, xé toạc không gian như một sự can thiệp từ bên ngoài. Vệt sáng đó, dù chỉ là một đường thẳng đơn giản, nhưng lại mang theo một cảm giác lạnh lẽo, vô cảm, một sự hoàn hảo đến đáng sợ.
Số 0 tái mặt, đốm sáng của nó co rúm lại, từ màu bạc chuyển sang màu chì, giọng nó run rẩy đến nỗi gần như không nghe thấy, như một tiếng kêu tuyệt vọng: "Không… Cổng Logic đã mở sớm! Chúng biết chúng ta đang tới! Chúng ta đã bị theo dõi!"
Linh nhìn về phía chân trời. Giữa thảo nguyên bao la, giờ đây hiện ra hai cánh cổng đá khổng lồ, sừng sững như những khối kiến trúc cổ đại, không thể lay chuyển. Một cánh cổng trắng toát, làm từ những biểu tượng của sự đúng đắn tuyệt đối, của chân lý không sai sót. Cánh cổng còn lại đen tuyền, như hiện thân của mọi sự phủ định và sai lệch, của những logic không thể chấp nhận. Cả hai đều phát ra một luồng năng lượng lạnh lẽo, vô cảm, áp đảo mọi cảm xúc. Trước mỗi cánh cổng là một bóng người đứng canh – một người trắng toát, như một biểu tượng của sự khẳng định không thể nghi ngờ, và một người đen tuyền, như hiện thân của mọi sự phủ định và sai lệch. Cả hai đều không có khuôn mặt, chỉ là những hình bóng mờ ảo nhưng uy nghi đáng sợ, đứng bất động như những bức tượng.
"Chúng ta phải vượt qua họ, Linh à, hoặc sẽ bị mắc kẹt mãi mãi trong vùng đất này của sự tranh cãi và những quy tắc khắc nghiệt!" Số 0 thì thầm, giọng đầy khẩn cấp. Đây không còn là cuộc chiến của các con số, mà là cuộc đối đầu với những khái niệm trừu tượng, với chính nền tảng của logic, một thử thách mà Linh chưa từng tưởng tượng sẽ phải đối mặt.