Khi Linh và Số 0 bước qua cánh cổng đá bên trái, cánh cổng của sự thật và logic đã được giải mã, thay vì cảm giác an toàn hay bình yên như một bến đỗ, họ lập tức bị cuốn vào một trận bão dữ liệu khổng lồ, một cơn lốc xoáy vô hình nhưng hữu hình của thông tin. Gió dữ liệu thổi ngược lại, mạnh đến nỗi Linh phải ôm chặt lấy Số 0, cảm thấy như mình sắp bị xé toạc thành từng bit thông tin cơ bản nhất, tan biến vào hư vô. Không gian xung quanh họ không còn là những con số hay ký hiệu có trật tự, mà là một mớ hỗn loạn hoàn toàn: những dòng số màu xám bạc cuộn tròn như những con rắn vô hình, những luồng ánh sáng chói mắt từ các ký hiệu toán học và mệnh đề logic rơi xuống như mưa đá, va đập vào nhau với tốc độ chóng mặt. Linh thấy rõ từng ký tự trôi nổi: “010101”, “111000”, “÷” (dấu chia), “∞” (vô cực, biểu tượng của sự vô tận không thể kiểm soát), “?” (dấu hỏi, biểu tượng của sự không chắc chắn), “e” (cơ số của logarit tự nhiên, một hằng số quan trọng), “π” (số Pi, một hằng số siêu việt), “Σ” (tổng, biểu tượng của sự tích lũy), “&” (ký hiệu và, một toán tử logic), “11001”… Chúng bay lượn, va đập vào nhau trong một vũ điệu hỗn loạn, tạo ra một thứ ánh sáng lập lòe, chói mắt, biến cảnh vật xung quanh thành một màn hình nhiễu loạn khổng lồ.
Bầu trời phía trên họ giờ đây không còn xanh thẳm hay mang sắc màu của những phương trình chưa được giải, mà chuyển sang màu xám xịt một cách ảm đạm, như một bức màn che phủ mọi tia hy vọng, mọi sự rõ ràng. Trên nền trời u tối đó, Linh có thể thấy rõ những đoạn mã nhị phân rơi rụng như mưa tuyết, mỗi ký tự 0 và 1 lấp lánh như những hạt băng nhỏ bé rồi tan biến vào không khí ẩm ướt, mang theo một âm thanh "tạch, tạch" nhẹ nhàng, liên tục, không ngừng nghỉ. Một làn gió lạnh buốt, sắc lẻm như lưỡi dao, mang theo hơi vị của thuật toán khô khan và những dữ liệu đã bị phân mảnh, khiến Linh rùng mình, cảm giác như những bit thông tin lạnh lẽo đang xâm nhập vào da thịt cô.
Tiếng ồn ào xung quanh họ không phải là tiếng gió hú hay sóng biển, mà là một âm thanh chát chúa, hỗn độn, như tiếng hàng tỷ máy tính bị lỗi hệ thống cùng lúc, vang vọng khắp không gian. Một giọng nói máy móc, không rõ từ đâu tới, nhưng lại mang một sự lạnh lùng và vô cảm đáng sợ, liên tục lặp lại: “LỖI HỆ THỐNG. TRÍ TUỆ PHÂN RÃ. PHÂN MẢNH... PHÂN MẢNH... THÔNG TIN BỊ NHIỄM... KHÔNG THỂ XỬ LÝ... TẤT CẢ ĐANG ĐỔ VỠ...” Giọng nói đó, từng từ như một nhát búa giáng vào tâm trí, càng làm tăng thêm sự hoảng loạn và cảm giác tuyệt vọng.
Linh ôm chặt đầu bằng hai tay, cố gắng chống chọi với cơn bão thông tin đang gào thét xung quanh. Các ký hiệu bay quanh như những viên đạn vô hình, cố gắng xâm nhập vào tâm trí cô bé, từng bit dữ liệu cố gắng len lỏi vào não bộ, khiến cô chóng mặt đến mức không thể đứng vững và cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung vì quá tải. Cô cảm nhận được một áp lực vô hình, một sự quá tải thông tin đang đè nén lên ý thức của mình, đe dọa biến cô thành một thực thể vô tri.
Số 0, đốm sáng của nó nhấp nháy điên cuồng, từ màu bạc lấp lánh chuyển sang đỏ cam rực rỡ, rồi lại sang tím than, biểu thị sự sợ hãi tột độ và sự bất ổn trong chính bản chất của nó. Nó hét lớn, giọng nó vang vọng khó khăn giữa tiếng ồn ào của dữ liệu, nhưng vẫn đủ để Linh nghe thấy: “Linh ơi! Đây là Dữ Liệu Thô! Toàn bộ thông tin của Vương Quốc Số đang bị phân mảnh và tấn công! Nếu chúng ta không lọc và sắp xếp chúng lại, não bộ chúng ta sẽ bị quá tải hoàn toàn! Chúng ta sẽ biến thành những đoạn mã vô nghĩa, lạc mất bản thể, mãi mãi lạc lối trong sự hỗn loạn này!”
Linh cố gắng giữ bình tĩnh, nén lại sự sợ hãi đang dâng trào. Cô nhận ra rằng mình phải tìm cách sắp xếp và phân tích những dòng dữ liệu hỗn loạn này, giống như cách một máy tính mạnh mẽ xử lý các mã nhị phân phức tạp. Đây không chỉ là một cơn bão vật lý, mà là một cuộc tấn công vào chính cấu trúc thông tin, vào nền tảng của mọi tri thức số học. Để chống lại nó, cô phải trở thành một phần của nó, nhưng có kiểm soát.
Linh hít một hơi thật sâu, nén xuống cảm giác choáng váng và sợ hãi, lấy lại sự tập trung cao độ. Cô nhắm mắt lại, cố gắng loại bỏ mọi hình ảnh hỗn loạn xung quanh, tưởng tượng mình đang đứng trước một màn hình đen khổng lồ với những dòng lệnh nhấp nháy liên tục, như một lập trình viên tài ba đang cố gắng gỡ lỗi một hệ thống phức tạp. Trong đầu cô, kiến thức về hệ nhị phân, thứ ngôn ngữ cơ bản nhất của máy tính và logic, thứ ngôn ngữ mà mọi thông tin đều được xây dựng từ đó, hiện lên rõ ràng, từng bit, từng byte:
01000001 = A (chữ cái đầu tiên, khởi đầu của mọi thông điệp)
01000010 = B
...
Cô bé mở mắt, nhìn vào những chuỗi 0 và 1 đang bay lượn trước mặt, giờ đây chúng không còn là mớ hỗn loạn mà là những khối thông tin tiềm năng. Linh nhặt lấy một chuỗi dữ liệu ngẫu nhiên, dài hơn những chuỗi khác, đang lướt qua tầm mắt cô, lấp lánh như một tia sáng trong bóng đêm: 01010111 01000001 01010010 01001110
Cô bắt đầu phân tách chúng thành từng nhóm 8 bit, một nguyên tắc cơ bản trong mã hóa ASCII, từng nhóm một, như bóc tách từng lớp vỏ bọc:
01010111 → W (Weight, cân nặng hay tầm quan trọng)
01000001 → A (Alpha, khởi đầu)
01010010 → R (Resistance, sự kháng cự)
01001110 → N (Negative, tiêu cực)
Và rồi, Linh ghép các chữ cái lại: W A R N. Một từ tiếng Anh hiện ra trong tâm trí cô, mang ý nghĩa: “CẢNH BÁO”. Cô bé cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, không phải là sự sợ hãi, mà là sự phấn khích của người vừa tìm ra lời giải.
Linh bắt đầu hành động một cách có phương pháp, kiên quyết và chính xác. Cô bé bắt đầu phân tách từng chuỗi dữ liệu lớn, lọc ra những chuỗi 8-bit có cấu trúc, loại bỏ những ký tự nhiễu (những ký hiệu toán học đơn lẻ, những số không theo quy tắc 8-bit, những đoạn mã lỗi ngẫu nhiên) đang bay lung tung và gây nhiễu. Sau đó, cô sắp xếp chúng theo thứ tự xuất hiện, từng nhóm, từng từ, như một nhà khảo cổ học đang ghép nối những mảnh vỡ cổ xưa. Dần dần, một thông điệp định hình từ những hỗn loạn, như một bức tranh ghép đang được hoàn thành, từng chi tiết một.
Linh hét lên, giọng cô bé đầy phấn khích, mắt sáng rực lên như vừa tìm thấy một kho báu tri thức. "Đây không phải cơn bão đơn thuần! Đây là một lời cảnh báo được mã hóa! Một ai đó đang cố gắng gửi thông điệp cho chúng ta trong sự hỗn loạn này!"
Số 0, dù vẫn còn hơi run rẩy, nhưng đã lấy lại được một phần bình tĩnh khi thấy Linh hành động một cách có lý trí và hiệu quả. "Cảnh báo gì, Linh? Nó nói gì vậy? Có phải là nguy hiểm không?"
Linh tiếp tục đọc, từng chữ cái hiện ra trong tâm trí cô bé khi cô giải mã, như những tia sáng xuyên qua bóng tối. Cô bé đọc to, mỗi từ là một sự khám phá: "T...H...Ư... V...I...Ệ...N... Đ...Ã... B...Ị... N...H...I...Ễ...M..." Cô bé quay sang Số 0, ánh mắt đầy lo lắng và sự hiểu biết.
Cả hai cùng thốt lên, giọng điệu đầy kinh hoàng và nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề: "Thư Viện Vạn Biểu Đồ đã bị nhiễm Lỗi Dữ Liệu!"
Trận mưa dữ liệu này không chỉ là một hiện tượng tự nhiên hay một thử thách thông thường, mà còn là phép ẩn dụ toán học sâu sắc cho thế giới hiện đại bị ngập lụt trong thông tin – nơi người ta không cần thêm dữ liệu, mà cần khả năng chọn lọc, phân tích và giải mã thông tin một cách thông minh và hiệu quả. Linh nhận ra, nhị phân không chỉ là một ngôn ngữ máy tính, mà là ngôn ngữ sơ khai nhất của logic, của sự đối lập giữa 0 và 1, đúng và sai, tồn tại và không tồn tại. Cô bé phải quay lại cốt lõi này để hiểu toàn thể, giống như trở về Tọa Độ Gốc của nhận thức, nơi mọi tri thức đều bắt đầu từ những bit thông tin cơ bản nhất, những nguyên lý sơ khai nhất.
Linh vận dụng hết khả năng của mình để đối phó với cơn bão. Cô bé dùng bút chì – vũ khí quen thuộc và duy nhất của mình, một biểu tượng của sự sáng tạo và ghi chép – để vạch các nhóm 8 ký tự trên mặt đất ẩm ướt, tạo ra những ranh giới rõ ràng trong mớ hỗn loạn, như một lập trình viên đang debug trên nền đất. Số 0, với khả năng tạo ra "khoảng trắng" logic và sự trống rỗng, giúp Linh tách dòng dữ liệu, loại bỏ những bit nhiễu, tạo ra những khoảng nghỉ để cô bé có thể tập trung và xử lý thông tin.
Họ kết hợp ăn ý như một máy phân tích thông tin sống, một cỗ máy sinh học và kỹ thuật số hoàn hảo: Số 0 lọc bỏ những tạp âm không cần thiết, những dữ liệu rác, những bit lỗi; Linh sắp xếp các chuỗi mã theo trật tự logic, từng khối, từng dòng; và cả hai cùng đọc, cùng hiểu thông điệp đang dần hiện ra, rõ ràng hơn sau mỗi giây. Từng bước, từng bước, thông điệp được giải mã, rõ ràng hơn, hình thành một bức tranh toàn cảnh về tình hình.
Linh cảm nhận được một bài học cảm xúc sâu sắc trong khoảnh khắc này, một sự giác ngộ về ý nghĩa thực sự của thông tin. Cô bé nhận ra: "Thông tin nhiều đến đâu cũng vô nghĩa nếu không có khả năng hiểu sâu sắc, khả năng sắp xếp nó thành tri thức. Và quan trọng hơn – là cảm thông. Phải đặt mình vào vị trí của những con số, hiểu chúng muốn truyền tải gì, tại sao chúng lại rơi vào trạng thái này, chứ không chỉ đơn thuần là phân tích chúng như những đối tượng vô tri."
Số 0 nhìn Linh với ánh mắt đầy thán phục, đốm sáng của nó lấp lánh như những ngôi sao nhỏ, rực rỡ như một vì sao dẫn lối, tựa như nhìn thấy một điều kỳ diệu, một sự tiến hóa trong nhận thức của Linh. "Con đang trở thành một 'bộ xử lý cảm xúc có logic', Linh à… Con không chỉ giải mã được dữ liệu, mà còn thấu hiểu được linh hồn của chúng, sự đau khổ của chúng!"
Sau những nỗ lực không ngừng nghỉ, vượt qua cả giới hạn của bản thân, dòng thông điệp cuối cùng hiện ra, rõ ràng và mạch lạc, như một lời cảnh báo từ sâu thẳm của Vương Quốc Số, một lời kêu gọi khẩn cấp:
“LỖI CHỦ ĐẠO = ĐỊNH LÝ BỊ LÃNG QUÊN” “BIỂU ĐỒ GỐC = ĐANG BỊ NUỐT BỞI HỖN LOẠN” “KHÔI PHỤC HỆ THỐNG = NGƯỜI MANG LA BÀN ĐỊNH VỊ GỐC”
Đúng lúc đó, một cơn gió lớn kinh hoàng hơn bất kỳ cơn gió dữ liệu nào trước đó ập đến, không phải là gió mang bit thông tin, mà là một luồng năng lượng thuần túy, cuốn sạch mọi ký hiệu, mọi bit thông tin, mọi dấu vết của cơn bão, trả lại sự tĩnh lặng hoàn toàn cho không gian. Cả vùng đất dường như được làm sạch hoàn toàn, như một màn hình vừa được reset.
Trước mặt Linh, một cánh cổng bạc sáng chói bất ngờ xuất hiện từ hư không, như một phép màu của sự sắp đặt, được tạo hình từ những đường cong hoàn hảo. Trên đó khắc những dòng chữ cổ kính, phát ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, mời gọi họ bước vào, một lời hứa hẹn về tri thức và sự thật:
“THƯ VIỆN VẠN BIỂU ĐỒ”
Linh quay lại nhìn Số 0, khuôn mặt cô bé pha lẫn giữa sự quyết tâm, sự hiểu biết mới mẻ, và một chút lo lắng về những gì sắp xảy ra. "Đây rồi. Trung tâm của mọi tri thức toán học. Nơi mà tất cả các công thức, định lý, và biểu đồ đều được lưu giữ, từ những công thức đơn giản nhất đến những lý thuyết phức tạp nhất. Và cũng là nơi mà Bóng Tối đang đợi ta… Có lẽ cả Thư Viện đều đã bị nhiễm lỗi, bị phá hủy từ bên trong." Cuộc hành trình của họ đang bước vào một giai đoạn mới, đầy rẫy những bí ẩn và nguy hiểm không lường trước, một thử thách cuối cùng để khôi phục lại trật tự cho Xứ Sở Toán Học.