Chương 16: Thư Viện Vạn Biểu Đồ & Cuộn Giấy Gốc

 Cánh cổng bạc, vừa sáng lấp lánh vừa trang trọng như một đài tưởng niệm tri thức, từ từ mở ra với một tiếng cọt kẹt nhẹ nhàng, tiết lộ một không gian hoàn toàn đối lập với cơn bão dữ liệu hỗn loạn vừa rồi. Linh và Số 0 bước vào một thế giới của sự im lặng tuyệt đối, một sự tĩnh lặng đến đáng sợ, như thể mọi âm thanh đều bị hút vào một hố đen của sự quên lãng. Không có tiếng ồn ào của gió dữ liệu xào xạc, không có tiếng va đập chát chúa của các bit thông tin. Chỉ có hàng ngàn hàng vạn giá sách cao như những tòa tháp chọc trời, vươn mình đến vô tận, từng kệ được chạm khắc tinh xảo bằng những ký hiệu toán học cổ xưa, mỗi giá chứa các biểu đồ phát sáng lơ lửng trong không trung, như những vì sao trong một dải ngân hà kiến thức. Linh nhận ra ngay các dạng biểu đồ quen thuộc, những biểu tượng của sự trật tự và quy luật: những đường thẳng sắc nét như tia laser, những parabol mềm mại như những vòm cầu vồng, những đồ thị hàm sin uốn lượn nhịp nhàng như sóng biển, những đường cong logarit huyền bí như những con đường xoắn ốc dẫn vào vô tận. Mỗi biểu đồ phát ra một ánh sáng riêng, từ xanh biếc, vàng kim, đến đỏ thẫm, tạo nên một bản giao hưởng ánh sáng kỳ ảo, một vũ điệu của tri thức.

Nhưng sự kỳ ảo nhanh chóng nhường chỗ cho nỗi kinh hoàng tột độ. Nhiều biểu đồ không còn nguyên vẹn, chúng bị rách nát thảm hại, các đường cong của chúng bị lệch lạc một cách đáng sợ, hoặc thậm chí tan ra như mực nước bị pha loãng trên giấy thấm, từng điểm ảnh mờ nhòe và biến mất vào hư không. Những đường thẳng thì gãy khúc một cách phi lý, những hình tròn thì méo mó thành hình elip kỳ dị, những đường cong hoàn hảo thì biến dạng thành những hình thù dị hợm, không còn mang ý nghĩa ban đầu. Cả không gian Thư Viện bị bao trùm bởi một nỗi buồn u ám, một sự đổ vỡ không chỉ của tri thức mà còn của chính bản chất của hiện thực số học.

Số 0 hoảng hốt, đốm sáng của nó nhấp nháy liên hồi, từ màu bạc lấp lánh chuyển sang màu đỏ báo động, biểu thị sự lo lắng tột độ. "Linh ơi! Con nhìn kìa! Mọi biểu đồ — là biểu hiện trực quan của các quy luật toán học — đang sụp đổ! Nếu chúng biến mất, không còn ai có thể nhìn thấy mối liên hệ giữa các đại lượng, giữa nguyên nhân và kết quả, giữa các con số và ý nghĩa sâu xa của chúng! Thế giới Toán học sẽ mù lòa, không còn khả năng phân tích, không còn khả năng dự đoán, không còn khả năng hiểu. Nó sẽ trở thành một mớ hỗn độn vô nghĩa, không còn là toán học nữa!"

Đúng lúc đó, một tiếng nói quen thuộc, trầm ấm nhưng giờ đây lại mang theo sự mệt mỏi và đau khổ tột cùng, vang lên trong bóng tối đang nuốt chửng những biểu đồ tan rã. Giọng nói mang theo âm hưởng của hàng thiên niên kỷ kiến thức, giờ đây lại mang nặng gánh lo âu: “Con đã đến rồi, Kẻ Tìm Gốc. Ta biết con sẽ đến.”

Thầy Pi bước ra từ giữa một hình xoáy logarit đang tan chảy, hình ảnh ông mờ ảo và run rẩy như một ảo ảnh. Trông ông khác hẳn so với vẻ uyên bác và điềm đạm trước đây. Mắt ông đỏ ngầu vì mệt mỏi và lo lắng tột cùng, râu tóc bạc phơ rối tung như những công thức bị đánh đổ, từng sợi lấp lánh ánh Pi giờ đây lại xám xịt và vô định. Trên tay ông là một biểu đồ hình Sin bị xé nát, những đường cong hoàn hảo giờ đây chỉ còn là những mảnh vụn. Ông đang cố gắng vá lại nó bằng những công thức rách nát, từng đường kẻ mực bạc trên ngón tay run rẩy vì kiệt sức.

Linh vội vàng chạy tới, giọng cô bé đầy sự lo lắng và xót xa: “Thầy… Thầy Pi! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai đã làm ra chuyện này? Làm sao chúng ta có thể dừng lại được?”

Thầy Pi thở dài một hơi nặng nề, tiếng thở như một phép tính phức tạp đang bị mắc kẹt trong vòng lặp vô tận. “Định Lý Bị Lãng Quên đang viết lại thế giới này, Linh à. Nó không chỉ phá hủy, mà còn muốn định nghĩa lại. Nó đang hủy diệt mọi tri thức được biểu diễn bằng hình ảnh, mọi mối liên hệ trực quan. Nó tuyên bố rằng không cần biểu diễn, không cần nhìn, không cần hiểu, chỉ cần sợ hãi và buông xuôi trước sự vô tri, trước sự hỗn loạn không thể kiểm soát. Nếu Biểu Đồ Gốc — bản thiết kế nguyên thủy, là nền tảng thị giác của mọi tri thức — mất, thế giới này sẽ bị cuốn vào sự mù lòa vĩnh viễn, không còn khả năng nhìn thấy sự thật, không còn khả năng kết nối các khái niệm. Mọi thứ sẽ trở thành một đống dữ liệu không có ý nghĩa!”

Số 0, với sự cấp bách chưa từng có, hét lên, đốm sáng của nó run rẩy: “Chúng ta phải tìm nó! Thầy Pi, Biểu Đồ Gốc ở đâu? Nhanh lên trước khi quá muộn!”

Theo sự chỉ dẫn yếu ớt nhưng đầy hy vọng của Thầy Pi, Linh và Số 0 đi sâu vào khu vực được gọi là “Tầng Âm - Biểu Đồ Nguyên Thủy” của Thư Viện, nơi lưu giữ những bản thiết kế cơ bản nhất, những mô hình nguyên mẫu của mọi quy luật toán học. Càng đi sâu, sự tàn phá càng trở nên rõ ràng và đau đớn. Họ đi qua các kho lưu trữ, chứng kiến sự tàn phá đang diễn ra trước mắt:

  • Những giá sách của Biểu đồ hàm bậc nhất giờ đây chỉ còn là những đường thẳng đang gãy khúc một cách phi lý, xiêu vẹo, không còn giữ được sự đơn giản và rõ ràng vốn có. Chúng không còn thể hiện mối quan hệ tuyến tính, mà là những đường ziczac vô định.

  • Các Biểu đồ hàm lượng giác (Sin, Cos, Tan), vốn dĩ phải tuần hoàn và hài hòa, giờ đây lại nhòe nhoẹt như những con sóng mưa bị gió bão xô lệch, không còn sự tuần hoàn hoàn hảo, những đỉnh và đáy bị méo mó, mất đi nhịp điệu.

  • Những Biểu đồ thống kê phức tạp, tưởng chừng là những cột số vững chắc và logic, giờ đây các cột số tự va đập vào nhau, rơi rụng như những mảnh vỡ thủy tinh, không còn khả năng biểu thị dữ liệu một cách chính xác hay đưa ra bất kỳ kết luận nào.

Họ tiếp tục tiến sâu hơn, vượt qua những tàn tích của tri thức đang sụp đổ, và cuối cùng, ở trung tâm của Tầng Âm, Linh nhìn thấy một bệ đá cổ kính, được chạm khắc những ký hiệu toán học nguyên thủy, những biểu tượng của số học từ thuở sơ khai. Trên đó là Biểu Đồ Gốc — một cuộn giấy cổ bằng da cũ, màu mực đã phai bạc nhưng vẫn lấp lánh ánh sáng yếu ớt, như hơi thở cuối cùng của một sinh linh. Cuộn giấy đó chứa đựng mọi dạng đường cơ bản: một điểm (điểm khởi đầu của mọi không gian), một đường thẳng (định nghĩa sự kết nối), một đường tròn (biểu tượng của sự hoàn hảo và chu kỳ), một hình vuông (đại diện cho sự ổn định), một đường cong parabol (biểu thị sự cân bằng và đối xứng), một đường xoắn ốc (tượng trưng cho sự phát triển vô tận). Nó là bản thiết kế nguyên thủy, là mã nguồn của mọi hình dạng và biểu diễn thị giác trong Xứ Sở Toán Học.

Nhưng, nỗi kinh hoàng thực sự xuất hiện. Từ sau lưng cuộn giấy, một bóng tối cổ xưa, bất định xuất hiện. Đó là Định Lý Bị Lãng Quên. Nó không có hình thù cố định, liên tục biến đổi, như thể nó được tạo thành từ những cơn ác mộng của tri thức bị bỏ rơi: lúc là một khối lăng trụ rạn nứt với các mặt không khớp nhau, không thể tạo thành một thể thống nhất; lúc là một mớ phương trình dang dở và vô nghĩa, không có lời giải; lúc lại là một khuôn mặt bị xóa sổ, chỉ còn lại sự trống rỗng và nỗi sợ hãi tột cùng. Giọng nó gầm gừ, như tiếng hàng trăm định lý xưa cũ bị bóp méo, đọc cùng lúc, một thứ âm thanh hỗn độn, đầy tuyệt vọng và hận thù, vang vọng khắp không gian.

Định Lý Bị Lãng Quên cất tiếng, giọng nói lạnh lẽo, vô cảm, nhưng đầy sức mạnh hủy diệt, như một tuyên ngôn của sự quên lãng: “Ngươi không cần nhìn. Không cần hiểu. Không cần biết. Chỉ cần... quên. Quên đi mọi quy luật, mọi sự thật. Buông xuôi đi. Đừng cố gắng tìm kiếm ý nghĩa nữa. Mọi thứ sẽ trở về với hư vô.”

Nó bắt đầu hành động. Bóng tối của nó lan tỏa, từ từ nuốt lấy Biểu Đồ Gốc, từng đường cong trên cuộn giấy bị kéo dài vô hạn, biến dạng thành những sợi chỉ vô nghĩa, rồi vỡ vụn thành từng hạt bụi ánh sáng, tan biến vào hư không. Cuộn giấy cổ rung lên bần bật, ánh sáng của nó dần tắt lịm, như một sinh vật đang hấp hối trong vòng tay của kẻ hủy diệt.

Linh không chần chừ một giây nào. Cô bé cầm chặt cây bút chì, cảm nhận sức nặng và sự kết nối của nó với Tọa Độ Gốc, với chính bản thân mình. Với một quyết tâm sắt đá, cô nhảy tới, không phải để chiến đấu vật lý với bóng tối, mà để bảo vệ sự thật, để tái tạo lại. Cô vẽ lại đường parabol đầu tiên – biểu tượng của quy luật bậc hai, của sự cân bằng và đối xứng, của sự tăng trưởng và giảm dần có quy luật – trên mặt sàn đá, ngay bên cạnh Biểu Đồ Gốc.

Ngay lập tức, cây bút chì phát sáng rực rỡ một màu xanh lục bảo, như một ngọn hải đăng của tri thức. Ánh sáng của nó lan tỏa, tạo ra một rào chắn vô hình, làm chậm lại đáng kể sự tan rã của cuộn giấy. Nhưng điều đó vẫn chưa đủ, sự hủy diệt vẫn đang diễn ra.

Đúng lúc đó, Số 0 hiểu được ý đồ của Linh, hiểu được vị trí của nó trong sơ đồ lớn. Nó nhảy vọt lên, không ngần ngại, và dùng chính bản thân mình để ổn định điểm Gốc, trở thành điểm (0,0) tạm thời – neo giữ toàn bộ Biểu Đồ Gốc, trở thành một điểm tựa vững chắc, một điểm tham chiếu tuyệt đối cho mọi phép tính, mọi hình vẽ, mọi sự tồn tại. Ánh sáng từ Số 0 kết hợp với ánh sáng của bút chì, tạo nên một lớp bảo vệ mạnh mẽ hơn, như một hệ thống chống phân mảnh đang hoạt động.

Biểu Đồ Gốc là ẩn dụ cho kiến thức nền tảng, cho những nguyên tắc cơ bản mà từ đó mọi sự phức tạp hơn được xây dựng. Nếu mất nó, tất cả những thứ phức tạp hơn đều vô nghĩa, như một ngôi nhà không có móng, một ngôn ngữ không có bảng chữ cái. Định Lý Bị Lãng Quên là nỗi sợ tri thức không còn giá trị, là cái bóng của sự lười suy nghĩ, của sự từ bỏ lý trí, của sự chấp nhận vô tri. Nó đại diện cho sự phủ nhận tầm quan trọng của việc học hỏi và hiểu biết, một virus của sự lãng quên.

Linh nhìn cuộn giấy đang dần được ổn định, và hiểu ra một điều cốt lõi. Để cứu thế giới này, không phải là học thêm những công thức mới, những lý thuyết phức tạp chưa từng có, mà là hiểu lại cái cũ, trân trọng cái cơ bản, ôn lại gốc rễ của mọi vấn đề. Bởi vì những điều đơn giản nhất thường chứa đựng sức mạnh vĩ đại nhất, là nền tảng cho mọi sự phức tạp.

Linh thì thầm, giọng cô bé đầy sự thấu hiểu và cảm thông, như đang nói chuyện với chính linh hồn của toán học: “Không có biểu đồ, mọi hiểu biết là mù lòa… Chúng ta sẽ không thể thấy được các mối liên hệ, các quy luật, các hình dạng. Và chúng ta sẽ chỉ còn cảm xúc mà không có định hướng, không có lý trí để dẫn lối, không có la bàn để đi đúng đường.”

Linh giữ chặt Biểu Đồ Gốc trong tay, cảm nhận sự kết nối sâu sắc với nó, một cảm giác về trách nhiệm và sự hiểu biết. Một ánh sáng xanh tím rực rỡ bất ngờ bùng lên từ cuộn giấy, mạnh mẽ hơn cả ánh sáng của bút chì hay Số 0, đẩy lùi Định Lý Bị Lãng Quên, khiến nó phải gầm lên trong đau đớn.

Định Lý Bị Lãng Quên gào thét một tiếng đầy phẫn nộ, một âm thanh xé tai từ hàng ngàn công thức bị phá hủy, vang vọng khắp Thư Viện, nhưng nó chưa rút lui hoàn toàn. Nó nhận ra rằng không thể thắng Linh ở đây. Nó quay người, không chiến đấu trực diện nữa, mà lao nhanh như một mũi tên đen về phía Tòa Lâu Đài Đại Số – nơi nó định dùng Phép Biến Đổi Tổng Quát, một sức mạnh hủy diệt tối thượng, để “viết lại thế giới” theo ý muốn của nó, biến mọi thứ thành sự vô tri vĩnh viễn.

Thầy Pi, đã quá mệt mỏi sau khi cố gắng chống đỡ sự tàn phá, gục xuống, nhưng vẫn cố gắng thì thầm những lời cuối cùng, như một lời chỉ dẫn cuối cùng, một di sản của tri thức cổ xưa: “Công Thức Cổ Đại… dưới tầng sâu nhất của Lâu Đài… đó là chìa khóa cuối cùng để đảo ngược mọi thứ, để ngăn chặn Định Lý Bị Lãng Quên… Con phải tìm nó… nó là hy vọng cuối cùng của chúng ta…”

Linh và Số 0 nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều chất chứa sự lo lắng, sự quyết tâm, và một tia hy vọng. Cuộc hành trình của họ không còn là để học Toán đơn thuần nữa — mà để giữ lấy linh hồn của logic, của tri thức, của chính bản thân Xứ Sở Toán Học. Họ phải đến Tòa Lâu Đài Đại Số, đối mặt với thử thách lớn nhất từ trước đến nay.