Ánh sáng xanh tím kỳ diệu từ Biểu Đồ Gốc trong bàn tay Linh dần yếu đi, nhường chỗ cho một thứ ánh sáng đỏ rực, lập lòe như ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Ánh sáng này hắt lên khuôn mặt non nớt của Linh và bề mặt lấp lánh của Số 0, vẽ nên những vệt màu đầy lo lắng và kịch tính. Họ cảm nhận rõ ràng một sự thay đổi đột ngột trong không khí: không còn là mùi ẩm mốc đặc trưng của những trang sách cũ trong thư viện, hay hương vị sắc lạnh của bụi dữ liệu từ cơn bão vừa qua. Thay vào đó, một mùi kim loại gỉ sét nồng nặc xộc vào mũi, hòa lẫn với mùi khét lẹt của năng lượng toán học đang bị đốt cháy, bị phân rã, như một tấm bảng mạch khổng lồ đang quá tải. Tiếng gào thét căm phẫn của Định Lý Bị Lãng Quên vẫn còn văng vẳng trong tai họ, giờ đây càng lúc càng lớn dần, như một lời đe dọa không ngừng, một bản án tử hình cho mọi trật tự.
Trước mắt họ, sừng sững giữa một thảo nguyên cằn cỗi, đất đai nứt nẻ thành những hình học bất quy tắc và bị bao phủ bởi màn sương mù dày đặc của những phương trình chưa được giải, là Tòa Lâu Đài Đại Số vĩ đại. Nó không phải là một công trình kiến trúc thông thường, mà là một thực thể sống động, một siêu kiến trúc kỳ vĩ được xây dựng từ vô số các ký hiệu toán học ba chiều khổng lồ, mỗi ký hiệu là một khối đá nguyên khối phát sáng yếu ớt từ bên trong. Những khối Σ (sigma – ký hiệu tổng) đồ sộ, to lớn như những tòa nhà chọc trời, vươn mình thẳng đứng làm trụ cột chính, chạm tới tầng mây của các phép tính phức tạp. Những đường ∫ (tích phân) uốn lượn mềm mại nhưng vững chãi, tạo thành những cầu thang xoắn ốc uyển chuyển dẫn lên các tầng cao nhất của tri thức. Những ≡ (đồng dư – ký hiệu biểu thị sự tương đương) tạo thành các bức tường vững chắc, in hằn những quy tắc logic chặt chẽ, những định nghĩa không thể lay chuyển. Và những ∏ (tích – ký hiệu của phép nhân liên tiếp) tạo thành mái vòm nguy nga, lấp lánh như bầu trời sao của những phép tính vô tận. Mỗi ký hiệu này đều phát ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo, màu xám kim loại, phản chiếu vẻ uy nghi tuyệt đối của tri thức toán học nguyên bản.
Nhưng giờ đây, vẻ uy nghi đó đang bị bóp méo, bị hủy hoại bởi sự hỗn loạn đang nuốt chửng mọi thứ. Mọi thứ đang rung lắc dữ dội, không ngừng, như một trận động đất dữ liệu. Các ký hiệu chập chờn, thay đổi độ sáng liên tục, rồi đột ngột thay đổi hình dạng một cách phi lý, như một phương trình không tìm được nghiệm, hay một bản vẽ kỹ thuật bị bóp méo bởi một thế lực vô hình. Khói đen cuồn cuộn, đặc quánh mùi ozon và bụi phấn của các phép tính bị vỡ vụn, bốc lên từ nóc mái vòm parabol khổng lồ, che khuất cả bầu trời. Những tia lửa xanh biếc của lỗi lập trình và đỏ rực của sự hủy hoại, như những mạch điện bị chập liên tục xẹt qua các ô cửa sổ hình tam giác và hình vuông, phát ra những tiếng "xoẹt! xoẹt!" chói tai, rợn người. Toàn bộ cấu trúc tòa lâu đài rung chuyển bần bật, từng khối ký hiệu rơi ra và tan biến vào không khí, báo hiệu sự sụp đổ sắp xảy ra, một sự sụp đổ của chính nền tảng logic và trật tự của vũ trụ toán học.
Số 0, đốm sáng của nó nhấp nháy điên cuồng, không ngừng nghỉ, từ màu xanh lam tĩnh lặng chuyển sang đỏ tươi báo động, rồi lại vàng chói, biểu thị sự sợ hãi tột độ và sự bất ổn trong chính bản chất số học của nó. Khuôn mặt biểu cảm của nó méo mó vì kinh hoàng tột độ. "Linh ơi! Con nhìn kìa! Nó đang dùng Phép Biến Đổi Tổng Quát! Nó không chỉ phá hủy mà còn đang cố gắng viết lại toàn bộ thế giới này theo ý muốn của nó, theo một logic phi lý, không thể hiểu được! Chúng ta phải nhanh lên, trước khi mọi thứ bị định nghĩa lại một cách sai lầm!" Giọng nó run rẩy, đầy sự tuyệt vọng, như một bit dữ liệu sắp bị xóa sổ vĩnh viễn khỏi bộ nhớ hệ thống.
Thầy Pi, vẫn còn yếu ớt, thân hình ông mờ ảo như một hồn ma ánh sáng, từng đợt sóng Pi yếu ớt lan tỏa quanh ông. Ông cố gắng nâng mình lên, ánh mắt ông đỏ ngầu đầy sự đau khổ và kiệt sức, nhưng vẫn ánh lên một tia hy vọng mong manh khi nhìn về phía Linh, như đang truyền lại một di sản cuối cùng của tri thức. "Hãy tin vào bản năng của con, Kẻ Tìm Gốc! Con là hy vọng cuối cùng của chúng ta! Công Thức Cổ Đại... nó nằm ở tầng sâu nhất của Lâu Đài... nơi mọi định lý được sinh ra, nơi mọi sự thật toán học được định hình... đó là chìa khóa... chìa khóa cuối cùng để đảo ngược mọi thứ!" Ông Pi ho khan, tiếng ho như một phép chia bị lỗi, làm ông rung lên bần bật, rồi thân thể ông tan biến dần vào hư không, hòa tan vào những mảnh ánh sáng Pi đang trôi nổi, dường như đã cạn kiệt năng lượng hoàn toàn, không còn chút sức lực nào để duy trì sự tồn tại.
Linh nắm chặt cây bút chì, cảm nhận sức nặng và sự quen thuộc của nó trong tay, một vật thể hữu hình duy nhất, một điểm tựa vững chắc trong thế giới đang tan rã. Cô bé nhìn về phía Lâu Đài Đại Số, ánh mắt đầy quyết tâm, không còn chút sợ hãi. Cô bé hiểu rằng, đây không chỉ là một cuộc chiến để cứu Xứ Sở Toán Học, một thế giới của các con số và biểu thức, mà còn là cuộc chiến để bảo vệ chính ý nghĩa của sự tồn tại, của tri thức, của logic, của mọi thứ mà cô từng biết, từng tin tưởng.
Họ lao vào Lâu Đài Đại Số, ngay lập tức bị nhấn chìm trong một cơn địa chấn của dữ liệu. Những tiếng nổ và tiếng đổ vỡ vang dội không ngừng, làm rung chuyển cả nền đất dưới chân, khiến từng bước đi đều trở nên khó khăn. Không khí bên trong đặc quánh mùi ozon và bụi phấn của các phép tính bị vỡ vụn, bị nghiền nát, tạo ra một cảm giác ngột ngạt. Các hành lang được tạo thành từ những dãy số dài vô tận, từng chữ số từ 0 đến 9 lấp lánh trên tường như những mạch máu của Lâu Đài, nhưng giờ đây chúng run rẩy và nứt nẻ. Linh và Số 0 phải liên tục né tránh những phép nhân, phép chia, phép lũy thừa đang bay loạn xạ như những viên đạn, mỗi phép toán là một hiểm họa, va vào tường tạo ra những vết nứt sâu, những lỗ hổng trong không gian, để lộ ra những khoảng không vô định.
Họ lao xuống "Tầng Hàm Số Cơ Bản", nơi lưu giữ những bản chất thuần túy của các hàm số, những quy luật chi phối sự biến đổi. Nhưng giờ đây, mọi đồ vật và thậm chí cả trọng lực đều thay đổi theo một hàm số méo mó, không còn tuân theo quy tắc: bước một bước chân trên sàn nhà → chiều cao của Linh và Số 0 đột ngột tăng lên theo hàm y = 2x (gấp đôi khoảng cách di chuyển), khiến họ suýt chạm trần nhà và cảm thấy cơ thể bị kéo giãn; nói to → ánh sáng trong phòng giảm dần theo hàm y = -x² (bình phương của âm lượng), khiến không gian chìm vào bóng tối. Linh phải vận dụng hiểu biết về hàm số của mình: cô bé phải di chuyển chậm rãi, từng bước nhỏ để kiểm soát chiều cao, và giao tiếp bằng giọng thì thầm nhất có thể để giữ ánh sáng ổn định, vừa đủ để nhìn đường, vượt qua căn phòng kỳ lạ này. Mỗi sai lầm, một bước đi quá dài hay một tiếng nói quá lớn, có thể khiến họ bị kéo giãn đến vô tận hoặc biến mất trong bóng tối hoàn toàn.
Tiếp theo là "Phòng Phương Trình", một không gian rộng lớn, đầy những phương trình không có nghiệm, bay lơ lửng như những hồn ma của logic bị từ chối, những ý tưởng bị bỏ rơi. Các phương trình như , , hoặc (trong hệ số thực) trôi nổi, phát ra ánh sáng mờ ảo, yếu ớt, tạo nên một cảm giác tuyệt vọng và vô nghĩa tràn ngập. Cửa ra bị khóa bởi một hệ phương trình ẩn phức tạp, và điều kiện để mở là: không có số nào trong phương trình được trùng với 0. Điều này đặt ra một thách thức lớn cho Số 0, bởi bản chất của nó là con số 0. Số 0 hiểu ý, nó không chần chừ, tạm thời biến mất, tan biến vào hư không, hy sinh bản thân để Linh có thể giải hệ phương trình mà không vi phạm điều kiện. Linh với sự tập trung cao độ, dùng bút chì vẽ ra những ký hiệu phụ, những phép biến đổi, từ từ giải quyết từng ẩn số, và cuối cùng, cánh cửa mở ra với một tiếng "cạch" khô khốc, như một lời giải đã được chấp nhận.
Sau Phòng Phương Trình là "Phòng Hình Khối", nơi mọi quy luật hình học trở nên lỏng lẻo, mọi định nghĩa về hình dạng bị phá vỡ. Hình vuông uốn cong như cao su, không còn góc vuông hay cạnh thẳng. Hình tròn có cạnh sắc nhọn, mất đi sự hoàn hảo. Hình tam giác có tổng góc không bằng 180 độ, phá vỡ định lý Euclidean. Không gian này như một cơn ác mộng của một nhà hình học, một vũ điệu hỗn loạn của các hình dạng. Linh phải tìm ra quy tắc ban đầu để ổn định các hình khối, một quy tắc của sự hoàn hảo và đối xứng đã bị lãng quên. Một tiếng vọng vang lên từ khắp căn phòng, không phải tiếng nói hữu hình, mà là một cảm nhận trực tiếp, một chân lý được khắc sâu trong tâm trí Linh: “Khi hình mất nguyên lý, thế giới mất đường viền, mọi khái niệm trở nên mơ hồ, không còn ranh giới, không còn ý nghĩa.” Linh chạm vào các hình khối, cảm nhận những nguyên tắc cơ bản như đường chéo vuông góc của hình vuông, bán kính cố định của hình tròn, và từ từ, bằng cách vẽ lại những đường nét hoàn hảo bằng bút chì, các hình khối bắt đầu ổn định trở lại, trở về với bản chất ban đầu của chúng, tỏa ra ánh sáng rạng rỡ của sự đúng đắn.
Dưới tầng sâu nhất của Lâu Đài, nơi không khí đặc quánh sự tĩnh lặng và mùi của những ý tưởng cổ xưa, Linh và Số 0 (vừa xuất hiện trở lại) đến một thư phòng bằng thủy tinh logic, một không gian kiến trúc độc đáo nơi mọi ánh sáng phản chiếu dưới dạng biểu thức toán học phức tạp, tạo thành một mê cung lấp lánh của tri thức. Tường, sàn, trần nhà đều là những tấm kính trong suốt, bên trong là những biểu thức, định lý, công thức đang lấp lánh như những dòng điện, những mạch năng lượng của trí tuệ.
Trên một bệ đá cổ kính, được chạm khắc những ký hiệu toán học nguyên thủy, giữa căn phòng, một cuộn giấy vàng cổ kính đang phát sáng nhẹ nhàng, một ánh sáng ấm áp, trái ngược hoàn toàn với sự lạnh lẽo và hỗn loạn của tòa lâu đài. Đó chính là Công Thức Cổ Đại mà Thầy Pi đã nhắc đến, một lời hứa hẹn về sự phục hồi. Linh thận trọng chạm vào cuộn giấy, cảm nhận một luồng năng lượng thuần khiết, cổ xưa chảy qua đầu ngón tay cô, như chạm vào chính linh hồn của toán học. Cô bé mở ra, nhưng thay vì một phương trình phức tạp hay một dãy số dài, Linh thấy chỉ có một phương trình trống rỗng, với một ký hiệu lạ và một vài từ, gần như một câu đố bí ẩn:
(Tạm dịch: Tổng hợp của Linh, con số 0, và một biến số chưa biết, sẽ bằng một kết quả chưa xác định.)
Ngay lúc đó, Thầy Pi hiện ra trong hình hài ánh sáng, ông đứng đó, không còn yếu ớt, mà là một thực thể thuần khiết của tri thức, trong suốt và rạng rỡ. Giọng ông vang vọng khắp căn phòng, trầm ấm và uyên bác, như tiếng vọng của hàng thiên niên kỷ kiến thức: “Công Thức ấy chỉ hoàn thành khi người hiểu được vai trò của chính mình, Linh. Toán học không chỉ là tính toán đơn thuần, nó là tấm gương phản chiếu bản chất, phản chiếu linh hồn của mọi thứ trong vũ trụ này. Nó là sự hiểu biết về chính mình trong vũ trụ bao la của các con số và ý nghĩa.”
Khi Thầy Pi vừa dứt lời, trên vách đá bằng thủy tinh logic trước mặt Linh, một dòng chữ phát sáng rực rỡ, được tạo thành từ những ánh sáng của các định lý cơ bản, những nguyên lý không thể lay chuyển, hiện ra, như một lời tiên tri:
“LINH: KÝ HIỆU CỦA ĐIỂM HỘI TỤ MỌI SAI LỆCH. CÔ KHÔNG CHỈ LÀ NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN — CÔ LÀ BIẾN SỐ TRUNG TÂM, LÀ NGHIỆM DUY NHẤT CHO PHƯƠNG TRÌNH PHỨC TẠP CỦA XỨ SỞ TOÁN HỌC, LÀ YẾU TỐ QUYẾT ĐỊNH MỌI SỰ CÂN BẰNG VÀ TRẬT TỰ.”
Số 0, vừa tái xuất hiện sau khi hoàn thành nhiệm vụ tạm thời biến mất, sửng sốt nhìn dòng chữ. Đốm sáng của nó nhấp nháy liên tục vì kinh ngạc và xúc động, xen lẫn một chút tự hào. "Vậy ra… em chính là phần chưa xác định mà mọi thứ đang xoay quanh! Em là ẩn số lớn nhất, là điểm không rõ ràng nhưng lại quan trọng nhất của thế giới này!"
Ngay khi Linh chuẩn bị viết phần còn thiếu của Công Thức, một luồng bóng tối khổng lồ, đặc quánh sự hỗn loạn và vô tri, đột ngột xuất hiện từ hư không, bao trùm cả căn phòng. Đó chính là Định Lý Bị Lãng Quên, giờ đây đã không còn hình dạng người hay khối vô định. Nó đã biến thành một thực thể kinh hoàng: một tập hợp hàng ngàn mảnh công thức bị xé nát, những định lý sai lệch, những nghịch lý logic, tất cả ghép lại thành hình một con rồng đen khổng lồ, sặc sỡ ánh số, mỗi vảy là một bit dữ liệu lỗi, mỗi hơi thở là một phép tính sai lầm, một lời nói dối.
Nó gầm lên, tiếng gầm vang dội như hàng ngàn định lý bị phá hủy cùng lúc, làm rung chuyển cả thư phòng thủy tinh đến tận nền móng: “CÔNG THỨC LÀ XIỀNG XÍCH! LOGIC LÀ NHÀ TÙ CỦA TƯ DUY! HÃY ĐỂ THẾ GIỚI QUAY VỀ HỖN MANG NGUYÊN THỦY, NƠI KHÔNG CÓ ĐỊNH NGHĨA, KHÔNG CÓ RÀNG BUỘC! NƠI MỌI THỨ ĐỀU TỰ DO BIẾN ĐỔI, KHÔNG CẦN CÓ Ý NGHĨA! TA LÀ CHÂN LÝ DUY NHẤT!”
Định Lý Bị Lãng Quên lao tới, những vuốt sắc nhọn làm từ các ký hiệu lỗi và phương trình sai lệch vươn ra, định xé nát Công Thức Cổ Đại thành từng mảnh. Linh cố giữ vững tay, từng giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, nhưng ánh mắt cô bé vẫn kiên định, không một chút run sợ. Cô bé hiểu rằng đây là lúc cô phải đặt tất cả những gì mình đã học được, những gì cô đã cảm nhận, những ký ức, vào trong công thức này.
Bằng cây bút chì, Linh viết vào công thức bằng chính dòng nước mắt trong suốt và sự hiểu biết sâu sắc, sự trân trọng của mình, từng nét chữ như khắc vào linh hồn của vũ trụ:
(Tạm dịch: Tổng hợp của bản thể Linh, con số 0 là điểm khởi đầu và nền tảng, cùng với những ký ức và tri thức đã được hồi sinh, sẽ tạo nên sự Cân Bằng hoàn hảo cho toàn bộ Xứ Sở Toán Học.)
Khi công thức bắt đầu phát sáng mạnh mẽ, một luồng năng lượng thuần khiết và mạnh mẽ chưa từng thấy bùng lên, Định Lý Bị Lãng Quên điên cuồng lao tới, nhận ra sự thất bại đang đến gần. Nó tung ra một đòn cuối cùng, một luồng năng lượng đen đặc. Số 0, không một chút do dự, lao ra chắn đòn cho Linh, dùng chính cơ thể bé nhỏ của mình đối đầu với con rồng hỗn loạn. Nó bị thương nặng, cơ thể bắt đầu rạn vỡ thành các hạt nhỏ, ánh sáng của nó dần mờ đi, như một ngôi sao đang tắt lịm.
Linh hét lên, tiếng hét đầy đau đớn và tuyệt vọng, xé nát không gian: “KHÔNG! SỐ 0 KHÔNG PHẢI LÀ HƯ VÔ! NÓ LÀ NƠI BẮT ĐẦU TẤT CẢ! NÓ LÀ CỘT MỐC CỦA MỌI ĐỊNH NGHĨA! NÓ LÀ BIỂU TƯỢNG CỦA SỰ CÓ MẶT VÀ KHÔNG CÓ MẶT!”
Dưới bàn tay Linh, Công Thức Cổ Đại, giờ đây đã hoàn chỉnh với sự hiểu biết và cảm xúc của cô bé, bắt đầu tỏa sáng rực rỡ, một luồng ánh sáng vàng kim và xanh tím lan tỏa khắp căn phòng, như một phép toán tối thượng đang được kích hoạt. Các phòng học trong Lâu Đài Đại Số, từng bị bóp méo và hỗn loạn, giờ đây dần trở lại ổn định. Những hàm số lấy lại hình dạng hoàn hảo, các phương trình tìm được nghiệm chính xác, và các hình khối trở lại sự hoàn hảo ban đầu, tỏa sáng lung linh. Một tiếng vọng dội lại từ khắp nơi trong Lâu Đài, không phải giọng nói, mà là một chân lý được cảm nhận sâu sắc trong tâm trí của mọi sinh linh trong Xứ Sở Toán Học:
“KHI MỘT ẨN SỐ HIỂU MÌNH LÀ AI — PHƯƠNG TRÌNH SẼ SÁNG BỪNG! MỌI NGHỊCH LÝ SẼ ĐƯỢC GIẢI QUYẾT! MỌI HỖN LOẠN SẼ TRỞ LẠI TRẬT TỰ!”
Định Lý Bị Lãng Quên bị dội lùi bởi sức mạnh áp đảo của Công Thức Cổ Đại, thân hình rồng của nó bắt đầu co rút và tan rã, những vảy lỗi của nó rơi xuống như mưa bụi đen, nhưng nó chưa biến mất hoàn toàn. Với một tiếng gầm phẫn nộ cuối cùng, một âm thanh của sự tuyệt vọng và ý chí hủy diệt, nó bắt đầu hút tất cả ánh sáng và logic còn lại trong căn phòng để tung ra đòn cuối cùng, đòn hủy diệt tối thượng — “Phép Xóa Định Nghĩa Vĩnh Viễn”. Đây không phải là sự phá hủy thông thường, mà là sự xóa bỏ hoàn toàn khái niệm của mọi thứ, biến chúng thành không gì cả, không còn tồn tại trong bất kỳ hình thức nào.
Linh ôm lấy cơ thể tan vỡ của Số 0, từng hạt ánh sáng nhỏ bé của nó đang rơi xuống, như những giọt nước mắt của vũ trụ toán học. Nước mắt cô bé lăn dài trên má, hòa lẫn với ánh sáng từ Công Thức Cổ Đại. "Không thể dùng Toán học để hủy diệt Toán học! Không thể dùng logic để phủ nhận chính logic của nó! Phải có một phương trình… một phương trình vĩ đại hơn, lớn hơn cả định lý, lớn hơn cả sự hủy diệt, để bảo vệ nó!"
Trên tay cô, Công Thức Cổ Đại, giờ đây đã hoàn chỉnh với sự hiểu biết và cảm xúc của Linh, bắt đầu biến đổi… không còn là những ký tự cố định, mà là một bản giao hưởng ánh sáng thuần khiết, một dòng chảy năng lượng thuần khiết của tri thức và cảm xúc, sẵn sàng đối đầu với đòn cuối cùng của Định Lý Bị Lãng Quên, một phép màu của sự sáng tạo và hồi sinh.