Từ tàn tích đổ nát của Tòa Lâu Đài Đại Số, nơi những khối ký hiệu toán học vẫn còn rỉ khói và những phép tính sai lệch vẫn còn rên rỉ trong không khí, Linh quỳ gối. Toàn bộ kiến trúc vĩ đại của tri thức giờ đây nứt toác, như một định lý bị phá vỡ, lộ ra những vết thương sâu hoắm. Mặt đất bên dưới cô bé vỡ ra thành từng mảng lớn, mỗi phương trình phức tạp, mỗi định lý cổ xưa hóa thành bụi, tan biến vào hư không với tiếng "xào xạc" đau đớn.
Bên cạnh Linh, Số 0 đang hấp hối, đốm sáng màu bạc của nó nhấp nháy yếu ớt, những vết rạn nứt lan rộng trên bề mặt trong suốt của nó, như thể nó sắp tan rã hoàn toàn. Linh ôm chặt Số 0 vào lòng, cảm nhận cơ thể bé nhỏ của nó đang dần nguội lạnh. Nước mắt nóng hổi của cô bé hòa lẫn với ánh sáng mờ nhạt từ Công Thức Cổ Đại đang lấp lánh trong tay. Từ sự kết hợp kỳ diệu giữa cảm xúc thuần khiết và tri thức tối thượng này, một vòng sáng màu xanh ngọc bích, rực rỡ và đầy hy vọng, không ngừng lan tỏa. Vòng sáng đó không chỉ bay lên bầu trời xám xịt, mà còn xuyên qua mọi không gian và thời gian của Xứ Sở Toán Học, như một tín hiệu cầu cứu khẩn cấp, một lời thỉnh cầu cuối cùng của sự tồn tại. Ánh sáng ấy, mang theo nỗi đau và hy vọng của Linh, tỏa khắp mọi ngóc ngách của Vương Quốc Số, chạm đến từng con số, từng ký hiệu, từng định lý.
Ngay lập tức, từ khắp nơi trong Xứ Sở Toán Học, những tia sáng riêng biệt bắt đầu tụ hội, đáp lại lời kêu gọi của Linh, như những chiến binh đang lao về chiến trường định mệnh. Liên Minh Toán Học đang hình thành, không phải bằng vũ khí vật chất, mà bằng bản chất cốt lõi của chúng:
Phép Cộng xuất hiện đầu tiên, dáng người vạm vỡ, mặc áo giáp nặng nề được ghép từ những dấu "+" khổng lồ, sáng chói. Ông vác một chiếc khiên tròn được tạo thành từ những con số nguyên dương liên tiếp, tỏa ra năng lượng màu vàng ấm áp, tượng trưng cho sự tăng cường và tích lũy. Khi ông bước đi, mặt đất dưới chân dường như trở nên vững chãi hơn.
Theo sau là Phép Trừ, nét mặt nghiêm nghị, lạnh lùng, cưỡi trên một con ngựa được tạo thành từ những số âm đang phi nước đại, móng guốc của nó dẫm lên không gian, để lại những vệt ánh sáng tối màu. Trên tay ông là một cây thương sắc bén, được rèn từ những dấu "-", mang sức mạnh làm suy yếu, phân rã kẻ địch, làm giảm đi cường độ của bất cứ thứ gì nó chạm vào.
Hình Tròn Già chậm rãi lăn đến, vẻ mặt từ bi nhưng kiên định. Ông không đơn độc, mà đi cùng một đội binh gồm các hình học cơ bản – những chiến binh được tạo thành từ các hình trụ vững chắc làm khiên chắn, và những cung tên làm từ các tam giác sắc nhọn bay lượn trên không trung, sẵn sàng bảo vệ và tấn công bằng sự chính xác của hình học Euclid.
Quái Vật Vô Tỉ, từng là kẻ thù đáng sợ, giờ đây đã ổn định lại, không còn gào thét trong sự hỗn loạn. Cơ thể nó chuyển động theo một chu kỳ nhịp gõ 22/7, từng phần cơ thể là một số thập phân vô hạn không tuần hoàn, phát ra những âm thanh "tích tắc, tích tắc" đều đặn. Nó đại diện cho sự phức tạp và sự bất định có quy luật, một phần không thể thiếu của tri thức.
Các Số Nguyên Tố (2, 3, 5, 7, 11, 13...) xuất hiện như những hiệp sĩ cổ đại, mặc áo choàng lấp lánh như thiên hà, mỗi người mang một thanh kiếm "không chia được" – biểu tượng cho sự bất khả phân của chúng, sức mạnh nguyên thủy và tinh khiết của những viên gạch xây dựng mọi con số. Chúng đứng thành hàng ngang, tạo thành một bức tường không thể bị xuyên thủng bởi phép chia.
Và cuối cùng, ba Biến Số quyền năng, X, Y, Z, xuất hiện một cách linh hoạt. Cơ thể họ biến hình liên tục theo từng khoảnh khắc, từ hình cầu sang hình lập phương, từ khối ánh sáng sang dòng năng lượng. Họ là những biểu tượng của sự không xác định, sự tiềm năng, khả năng thích nghi và hỗ trợ Linh trong việc giải quyết những logic không xác định, những phương trình đa chiều.
Mỗi người trong Liên Minh này không chỉ là một cá thể, mà là một biểu tượng sống của một thành phần toán học, một quy luật tự nhiên. Khi họ kết hợp lại, họ tạo thành một phương trình sống, một hệ thống cân bằng và mạnh mẽ, sẵn sàng đối đầu với bất kỳ sự hỗn loạn nào.
Trận chiến định mệnh bắt đầu. Định Lý Bị Lãng Quên hiện nguyên hình một cách đáng sợ nhất: không còn là con rồng đen, mà là một cơn bão dữ dội, cuồng nộ, được tạo thành từ vô số mảnh rời rạc của định nghĩa, những ký hiệu chồng chéo lên nhau một cách vô nghĩa, cùng vô vàn câu hỏi không lời đáp, những mệnh đề mâu thuẫn tự xoắn vào nhau. Nó là sự hiện thân của phi lý, của sự hủy diệt khái niệm, của nỗi sợ hãi kiến thức.
Hắn gầm lên, giọng nói vang dội như hàng ngàn tiếng thét của sự hỗn loạn, làm rung chuyển cả không gian: “LOGIC LÀ XIỀNG XÍCH! SỐ LÀ NHÀ TÙ! TA LÀ TỰ DO TUYỆT ĐỐI! TỰ DO KHÔNG CẦN ĐỊNH NGHĨA! TỰ DO KHÔNG CẦN QUY LUẬT!” Hắn tung ra đòn tấn công kinh hoàng nhất — Phép Xoá Định Nghĩa Vĩnh Viễn. Khi luồng năng lượng đen tối này chạm vào bất cứ thứ gì, nó không chỉ phá hủy, mà còn khiến mọi thứ biến mất khỏi trí nhớ và lịch sử của Xứ Sở Toán Học, như thể chúng chưa từng tồn tại. Một khoảng trống lạnh lẽo, vô nghĩa xuất hiện ở nơi chúng từng hiện hữu.
Cuộc chiến nghẹt thở bắt đầu, một trận chiến không chỉ bằng sức mạnh vật lý mà còn bằng sự sắc bén của trí tuệ, sự bền bỉ của ký ức và lòng can đảm của những người bảo vệ chân lý:
Phép Cộng di chuyển chậm rãi nhưng vững chắc, liên tục tăng cường năng lượng cho đồng minh gần nhất. Ông đặt khiên chắn của mình cạnh Phép Trừ, và ngay lập tức, sức mạnh làm suy yếu của Phép Trừ được nhân lên gấp bội (+3 vào sức mạnh của Hình Tam Giác đang bị tấn công, hoặc tăng tốc độ di chuyển của X).
Phép Trừ với nét mặt nghiêm nghị, cưỡi ngựa số âm, lao vào đội hình của Định Lý. Cây thương của ông không đâm thủng, mà làm yếu Định Lý bằng cách cắt bớt những câu mệnh đề rối rắm, những nghịch lý, những ý tưởng sai lệch đang tạo nên thân thể của nó. Mỗi nhát đâm của cây thương làm Định Lý co rúm lại, một phần cơ thể hỗn loạn của nó tan biến.
Các chiến binh hình học không lao vào tấn công trực diện. Thay vào đó, họ nhanh chóng dựng lên những "Tường Hàm Số Bậc Hai" – những tấm khiên cong hoàn hảo theo hình parabol. Khi Định Lý tung ra những đòn tấn công, những bức tường này không chặn đứng mà uốn cong đường đi của đòn tấn công, phản lại chính nó, khiến những mảnh định nghĩa bị xóa sổ tự quay lại và hủy hoại cơ thể của Định Lý.
Quái Vật Vô Tỉ không tấn công hay phòng thủ trực tiếp. Nó nhảy múa theo một nhịp điệu loạn xạ, không thể đoán trước, nhưng lại tuân theo tỷ lệ vàng (1.618...) và những chuỗi số Fibonacci. Nó làm rối loạn Định Lý bằng "Tỷ Lệ Không Đoán Được", khiến các phép tính của Định Lý bị tắc nghẽn, không thể tìm ra quy luật, khiến nó tự rơi vào một trạng thái hỗn loạn bên trong.
X, Y, Z (Biến Số), với khả năng biến hình liên tục, áp sát Định Lý Bị Lãng Quên. Họ không tấn công, mà dùng chính bản chất logic của mình để đưa Định Lý vào một vòng lặp logic vô tận: “Nếu ngươi đúng, ngươi sai. Nếu ngươi sai, ngươi đúng.” Vòng lặp này làm Định Lý bị mắc kẹt trong chính sự phi lý của nó, khiến nó gào thét trong bất lực và tự mâu thuẫn.
Đây không chỉ là một cuộc chiến của những thực thể, mà là một ẩn dụ toán học sống động: Cuộc chiến thể hiện tính cân bằng nội tại giữa hệ thống (logic, quy luật) và biến động (hỗn loạn, sự không chắc chắn). Cả hai yếu tố này đều cần thiết cho sự tồn tại của vũ trụ, nhưng chỉ có thể tồn tại nếu chúng hiểu nhau, nếu có một sự kiểm soát, một sự điều hòa.
Linh, giữa chiến trường hỗn loạn, quỳ xuống bên Số 0 đang hấp hối. Cô ôm chặt lấy nó, cảm nhận những vết rạn nứt lan rộng trên cơ thể trong suốt của nó, ánh sáng của nó mờ dần. Cô đặt Số 0 vào trung tâm của Công Thức Cổ Đại vừa được vẽ lại bằng ký hiệu ánh sáng, giờ đây nó lấp lánh như một bản đồ sao. Linh nhắm mắt lại, từng lời thốt ra như một lời tuyên thệ, một chân lý vĩnh cửu:
“Một thế giới toán học thiếu Số 0 là một phương trình không khởi đầu, không có điểm tựa, không có giới hạn, chỉ là hư vô. Nhưng cũng không thể thiếu những biến động vô tỉ, những câu hỏi chưa lời giải, những điều tưởng chừng phi lý. Tôi không chọn hủy diệt cái sai để bảo vệ cái đúng — tôi chọn HIỂU cả hai, hiểu vai trò của từng yếu tố, để tạo nên sự cân bằng!”
Cô bé bắt đầu viết, không bằng mực, mà bằng ánh sáng từ cây bút chì, bằng chính tâm hồn mình, vào khoảng trống của Công Thức Cổ Đại:
(Tạm dịch: Tổng hợp của Điểm Gốc (Số 0), những biến số (sự thay đổi và linh hoạt), những phép toán cơ bản (Cộng và Trừ, đại diện cho mọi phép tính), và Cảm xúc (trực giác, sự thấu hiểu, niềm tin của con người), sẽ tạo nên Sự Cân Bằng cho toàn bộ vũ trụ toán học.)
Ngay dưới dấu sigma (∑), một ký hiệu trái tim nhỏ bé, lấp lánh ánh sáng vàng kim, lặng lẽ xuất hiện, như một biểu tượng của tình yêu thương, sự thấu hiểu, và niềm tin – những yếu tố tưởng chừng phi toán học lại là chìa khóa cuối cùng để giải quyết mọi nghịch lý.
Đỉnh điểm của trận chiến đến một cách đột ngột. Định Lý Bị Lãng Quên, bị dồn vào đường cùng, gào thét một tiếng giận dữ cuối cùng, xé rách bầu trời của Lâu Đài Đại Số bằng một ký hiệu lỗi khổng lồ, một mệnh đề phi lý tột cùng:
(Không tồn tại X thuộc tập số thực sao cho X là chính nó – một tuyên bố của sự phi tồn tại, sự mất mát bản thể, sự vô nghĩa hoàn toàn.)
Linh đáp lại bằng lời thì thầm, giọng cô bé đầy bình tĩnh và sự thấu hiểu: “Tôi không cần tồn tại trong tập xác định hữu hạn của người. Tôi không phải là một phương trình để có nghiệm hay không nghiệm. Tôi là kết quả của tất cả, là tổng hợp của mọi yếu tố, là cầu nối giữa các khái niệm, giữa logic và cảm xúc.”
Ngay lập tức, phương trình cô viết trên cuộn giấy Công Thức Cổ Đại phát sáng dữ dội, một luồng ánh sáng trắng tinh khiết, rực rỡ đến chói mắt, kết nối mọi đồng minh trong Liên Minh Toán Học bằng những tia sáng bạc, tạo thành một mạng lưới năng lượng khổng lồ.
Một luồng ánh sáng khổng lồ, mạnh mẽ từ Công Thức Cổ Đại bùng nổ, cuốn lấy Định Lý Bị Lãng Quên. Hắn la lên trong sợ hãi và đau đớn tột cùng, thân hình rồng đen của hắn bắt đầu tan rã thành hàng tỷ các biểu tượng toán học rơi rụng – những số 0, 1, dấu cộng, trừ, tích phân… tan biến vào không khí. Hắn không bị tiêu diệt hoàn toàn, mà bị đẩy lùi, bị hút vào một khoảng trống đen vô định hình: một “Vùng Biên Của Không Ghi Nhớ” – nơi những khái niệm bị lãng quên mãi mãi tồn tại nhưng không còn sức mạnh để tác động.
Mọi thứ dừng lại đột ngột. Tiếng nổ, tiếng gầm rú, tiếng va đập… tất cả đều tắt lịm. Một sự im lặng bao trùm khắp Lâu Đài Đại Số. Mọi người trong Liên Minh Toán Học đứng im lặng, nhìn về phía khoảng trống đen nơi Định Lý Bị Lãng Quên biến mất. Bầu trời xám xịt dần sáng trở lại, một tia nắng rạng rỡ xuyên qua những đám mây bụi. Những vết nứt trên Lâu Đài Đại Số từ từ liền lại. Những cây Logarit, vốn bị héo úa, mọc lại xanh tươi. Các hình học bị méo mó được tái tạo hoàn hảo. Số 0, trong tay Linh, lấp lánh trở lại với ánh sáng bạc nguyên bản… nhưng rồi, nó cũng bắt đầu mờ dần, nhẹ nhàng tan biến vào không khí, như một nhiệm vụ đã hoàn thành.
Linh đứng một mình trong vòng tròn logic do các đồng minh tạo nên, giữ chặt cuộn Công Thức Cổ Đại đang tự viết tiếp, không còn là những ký hiệu cứng nhắc mà là những dòng chảy ánh sáng.
Một dòng chữ cuối cùng hiện ra trên cuộn giấy, lấp lánh như một lời nhắn nhủ vĩnh cửu:
“CÒN MỘT ĐIỀU CUỐI CÙNG… CHỈ KHI HIỂU MÌNH LÀ MỘT PHẦN, TA MỚI TẠO NÊN TOÀN THỂ.”
Mọi thứ mờ dần xung quanh Linh, như một giấc mơ tan biến. Ánh sáng bao trùm lấy cô bé, và khi nó dịu đi… cô thấy mình trở về căn phòng cũ của mình, nơi chiếc bàn học quen thuộc, những cuốn sách Toán đang mở, và cây bút chì vẫn nằm gọn trong tay.