Cảm giác rơi tự do không trọng lượng kéo dài tưởng chừng như vô tận, một sự vô định hoàn toàn nuốt chửng Linh. Không khí xung quanh đặc quánh một sự im lặng đáng sợ, chỉ có tiếng tim cô bé đập thình thịch trong lồng ngực như một hồi trống trận. Linh nhắm nghiền mắt, không biết mình đang đi đâu, không còn cảm nhận được phương hướng, chỉ có sự lạnh lẽo của khoảng trống không đáy và một tiếng vọng âm ỉ trong tai, như lời thì thầm của một bí mật cổ xưa. Rồi, sau một cú va chạm nhẹ nhưng dứt khoát, toàn thân cô bé rung lên bần bật khi đáp xuống một nền pha lê lạnh toát. Sự lạnh lẽo ấy không chỉ từ vật liệu mà còn tỏa ra từ chính không gian.
Mí mắt nặng trĩu của Linh từ từ hé mở, để lộ một thứ ánh sáng dịu nhẹ nhưng kỳ lạ, không đến từ bất kỳ nguồn cụ thể nào mà như tự toát ra từ chính không khí xung quanh, nhuộm cả không gian bằng một tông màu trắng bạc huyền ảo. Linh nhận ra mình đang nằm sấp trên một mặt sàn nhẵn bóng, mát lạnh, cảm giác như đá cẩm thạch đã được mài nhẵn hàng nghìn năm, nhưng lại có một sự mềm mại, đàn hồi kỳ lạ khi cô bé ấn tay xuống. Cô bé từ từ chống tay ngồi dậy, đầu óng ả vẫn còn ong ong tiếng vọng của cơn lốc ánh sáng từ chương trước, như một tiếng chuông dài ngân nga mãi không dứt trong tâm trí, một lời nhắc nhở không ngừng về những gì vừa xảy ra và một thế giới đã thay đổi.
Trước mắt cô bé là một cảnh tượng mà ngay cả trong những giấc mơ điên rồ nhất cũng chưa từng hiện hữu. Linh đang ở trong một căn ngục tròn rộng lớn, không cửa, không lối thoát rõ ràng, chỉ có những bức tường cao vút bằng pha lê đen bóng, phản chiếu ánh sáng lờ mờ, tạo nên một thứ không gian đầy ảo ảnh và bí ẩn. Nơi đây không có ánh sáng tự nhiên, chỉ có sự phản chiếu lấp lánh như hàng triệu vì sao đêm đông bị giam cầm trong những khối băng, tạo nên một thứ ánh sáng ma mị, lạnh lẽo, đủ để Linh nhìn thấy rõ sự cô đơn tột cùng của nơi này.
Xung quanh Linh là vô số những chiếc lồng pha lê hình cầu, trong suốt nhưng lại bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, khiến những ký hiệu lạ bên trong trở nên mờ ảo, không thể nhận dạng. Chúng lơ lửng giữa không trung hoặc nằm rải rác trên nền pha lê, như những linh hồn bị mắc kẹt, tạo thành một khung cảnh của sự quên lãng, của những khái niệm bị bỏ rơi và lãng quên vĩnh viễn. Một làn gió lạnh lẽo, sắc buốt thổi vù vù qua tai Linh, nhưng cô không thể cảm nhận được nguồn gió từ đâu đến, như thể gió sinh ra từ chính hư vô, từ sự vắng mặt của mọi khái niệm. Cái lạnh ấy không chỉ từ bên ngoài mà thấm sâu vào từng thớ thịt, từng mạch máu, lạnh từ trong lòng bàn tay, như thể Linh đang lạc vào chính khoảng trống của tư duy, nơi mọi ý niệm, mọi giá trị đều có thể trở thành hư vô, bị xóa sổ chỉ bằng một nét gạch. Mùi ẩm mốc và một chút hương kim loại sắc lạnh từ đâu đó thoang thoảng, càng tăng thêm sự rợn người.
Giữa không gian tĩnh mịch và lạnh lẽo ấy, Linh nghe thấy một tiếng khóc nức nở yếu ớt, như tiếng thủy tinh va chạm vào nhau trong gió, vọng lại từ một góc khuất. Đó là một âm thanh đầy đau khổ, chạm đến tận đáy lòng Linh. Cô bé rón rén, lần mò, dò dẫm từng bước chân trên nền pha lê trơn tuột, theo tiếng khóc ấy. Linh căng tai lắng nghe, tiếng khóc dẫn cô đến một chiếc lồng pha lê đặc biệt, nó không hoàn hảo mà bị vỡ đôi một cách kỳ lạ, như một vết nứt không thể lành đã có từ lâu, một dấu hiệu của sự tổn thương vĩnh viễn. Bên trong, một nhân vật nhỏ bé, hình tròn, đang co rúm lại, run rẩy, gần như trong suốt đến mức Linh phải nheo mắt mới nhìn rõ. Nó không có mắt, mũi, miệng rõ ràng như những con số Linh từng gặp ở hành lang, chỉ là một vòng khuyết màu xám bạc mờ nhạt, một đường nét đơn giản đến đau lòng, như một bức phác thảo dang dở.
"Tôi không được ai cần... tôi khiến mọi thứ biến mất... Không ai muốn tồn tại cùng tôi... họ nhốt tôi ở đây để đừng ai nhắc đến nữa... để tôi mãi mãi bị quên lãng..."
Đó là Số 0, Linh nhận ra ngay lập tức, một cảm giác thấu hiểu và đồng cảm dâng lên trong lòng cô bé. Nhưng không phải Số 0 mà cô bé tưởng tượng – mạnh mẽ và là nền tảng của mọi thứ. Số 0 này yếu ớt đến đáng thương, gần như tan biến vào không khí, chỉ còn là một tiếng thì thầm. Giọng nói của nó vang lên trong đầu Linh, không phải bằng tai mà bằng một âm vọng buồn bã, nhỏ như tiếng vang từ đáy giếng sâu thẳm, nặng trĩu sự tuyệt vọng và cô đơn chất chứa hàng thiên niên kỷ. Nó dường như đã bị giam cầm ở đây rất lâu, bị chính thế giới của mình ruồng bỏ vì bản chất của nó.
Linh đứng chết lặng. Cái cảm giác tội nghiệp dành cho Số 0 dâng lên trong lòng cô bé, rồi nhanh chóng biến thành sự tức giận xen lẫn phẫn nộ. Bất công! Làm sao một thứ quan trọng như Số 0, thứ tạo nên giá trị cho hàng tỉ con số khác, lại bị đối xử như vậy? Làm sao họ có thể nhốt nó chỉ vì nó mang lại sự "biến mất", vì nó tạo ra sự "trống rỗng"? Linh nhìn xung quanh căn ngục logic lạnh lẽo, nơi những khái niệm bị hiểu sai, bị coi là vô dụng bị lưu đày. Cô cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ phải làm gì đó, không chỉ vì Số 0, mà còn vì chính mình. Cô chợt hiểu rằng không phải tất cả những gì "gây phiền toái" hay "tạo ra hư vô" đều xấu. Có những giá trị không thể bị xóa bỏ, chỉ vì người khác không hiểu chúng hoặc cảm thấy chúng làm phức tạp thêm mọi thứ. Đây không chỉ là việc tìm đường về nhà nữa, đây là về công lý, về sự tồn tại.
Cô bé lục lọi túi áo mình đang mặc – vẫn là chiếc áo phông cũ kỹ từ thế giới thực, một sợi dây buộc tóc màu hồng nhỏ và một chiếc kẹp tóc hình hoa cũng còn đó, như những mảnh ghép cuối cùng nối cô với thực tại. Ngón tay cô chạm vào một vật quen thuộc, cứng cáp, mang theo chút hương gỗ. Đó là một cây bút chì thân gỗ, nhỏ và sắc, món quà mà ông nội đã tặng cô vào sinh nhật năm ngoái, kèm theo lời dặn: "Hãy dùng nó để vẽ nên thế giới của riêng con, Linh ạ. Đừng sợ những khoảng trống." Một tia sáng lóe lên trong tâm trí Linh. Cô nhớ lại những bài toán cô từng ghét cay ghét đắng, nơi phép nhân với số 0 khiến mọi công sức biến mất, mọi kết quả trở về hư vô. Nếu "ngục logic" này giam giữ Số 0 vì nó khiến mọi phép nhân đều bằng 0, vì nó bị coi là "vô dụng", thì cô sẽ làm ngược lại. Cô sẽ không loại bỏ nó. Cô sẽ tạo ra một điểm cộng, một sự kết nối, một giá trị mới, một nền tảng mới – điều chưa ai từng làm trong cái thế giới chỉ biết đến phép loại trừ và sự cứng nhắc này. Đó là một ý tưởng liều lĩnh, điên rồ, nhưng cô cảm thấy nó đúng, đúng đến lạ kỳ.
Với một quyết tâm mới lạ, một sự kiên định không ngờ từ sâu thẳm tâm hồn, Linh cầm chặt cây bút chì. Đầu bút chì lướt nhẹ lên mặt pha lê bóng loáng của chiếc lồng giam Số 0. Không chút do dự, Linh vẽ một dấu cộng (+) lớn, rõ ràng và đầy kiên quyết, như một lời tuyên bố giữa không gian hư vô. Nét vẽ không chỉ là mực, mà như một luồng năng lượng màu vàng nhạt tuôn ra từ đầu bút chì, ấm áp và sống động, khác hẳn cái lạnh lẽo của ngục tối. Ngay lập tức, một vết nứt nhỏ bắt đầu lan ra từ chính dấu cộng, không phải vết nứt do lực vật lý mà như một "điểm phá vỡ trong hệ thống suy luận" cứng nhắc của ngục tối, một sự đột phá trong tư duy, một lối thoát cho những điều bị gạt bỏ. Tiếng "rắc... rắc..." vang lên giòn tan, không phải tiếng pha lê vỡ vụn mà như tiếng của một logic cũ kỹ đang bị phá bỏ, một xiềng xích tư duy đang được giải phóng, vang vọng khắp không gian mênh mông.
Chiếc lồng pha lê vỡ tan thành hàng ngàn hạt sáng lấp lánh như bụi kim cương rồi tan biến vào hư vô, để lại một khoảng không trong trẻo, tự do. Linh đưa tay ra đón lấy Số 0 đang trôi lơ lửng, nhẹ bẫng như một làn khói bạc. Lúc đầu nó chỉ là một vòng khuyết mờ nhạt, run rẩy, nhưng khi được giải thoát và cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay Linh, nó bắt đầu sáng dần lên, như một ngọn đèn vừa được thắp sáng. Một "đốm sáng trung tâm" nhỏ bé, rực rỡ hiện ra bên trong nó, như một ngôi sao nhỏ đang bừng cháy – đó là dấu hiệu của "trọng tâm khởi nguyên", của giá trị cốt lõi không thể bị xóa bỏ, của sự tồn tại mà không cần phải mang một "giá trị" cố định nào. Số 0 giờ đây không còn yếu ớt nữa, nó trở thành một vòng tròn nhỏ lấp lánh, trôi lơ lửng quanh Linh, như một vệ tinh bé nhỏ tìm được hành tinh của mình. Giọng nói của nó không còn vang vọng trong đầu Linh một cách yếu ớt mà trở nên rõ ràng hơn, dù vẫn nhỏ nhẹ và đầy biết ơn: "Cảm ơn em… Em đã cho tôi một ý nghĩa mới. Em đã tìm thấy tôi trong hư vô này."
Nhưng niềm vui ngắn ngủi chưa kịp trọn vẹn. "BÙM! BÙM! BÙM!" Một tiếng chuông vang vọng, chấn động khắp căn ngục, không phải tiếng chuông báo hiệu sự giải thoát mà là một tiếng chuông báo động dồn dập, đầy đe dọa, như một cơn bão dữ dội sắp ập đến. Lập tức, hàng trăm chiếc lồng pha lê khác xung quanh Linh, những chiếc lồng chứa các ký hiệu lạ đang bị lãng quên, đồng loạt sáng bừng lên bằng một màu đỏ chói, nhấp nháy liên hồi, biến không gian thành một biển ánh sáng báo động rực lửa, một màu đỏ của sự tức giận và cảnh báo.
Số 0, vẫn còn quấn quýt bên Linh, run rẩy bần bật. Đốm sáng trung tâm của nó bỗng chốc mờ đi vì sợ hãi, như ngọn lửa nhỏ trước gió dữ. "Họ biết tôi đã thoát… Đội truy lùng sẽ đến! Chúng sẽ xóa sổ chúng ta! Chúng ta phải chạy, ngay bây giờ, Linh ơi!" Giọng Số 0 đầy vẻ hoảng loạn, hoàn toàn khác với vẻ yếu đuối lúc nãy, và nó cố gắng kéo Linh đi, thúc giục cô bé thoát khỏi nơi này.
Từ sâu trong hư vô của ngục tối, tiếng bước chân bắt đầu vọng lại – đều đặn, mạnh mẽ và lạnh lùng, như một đội quân robot đang tiến đến, mỗi bước chân đều tạo ra một âm thanh vang vọng như tiếng kim loại sắc lạnh chạm vào pha lê. Không khí trở nên đặc quánh sự căng thẳng, Linh cảm thấy từng sợi lông trên tay dựng ngược vì sợ hãi. Một toán lính mặc giáp đen bóng, được tạo thành từ những ký hiệu toán học sắc lạnh, góc cạnh và vô cảm như căn bậc hai (√) – với những đường nét phức tạp và bí ẩn, vô cực (∞) – một biểu tượng của sự vô tận đáng sợ, phần trăm (%) – như những con mắt dò xét, và số Pi (π) – với vẻ đẹp hoàn hảo nhưng cũng đầy lạnh lùng… hiện ra từ màn sương mù, từng bước chân của chúng như đang nghiền nát mọi thứ dưới gót giày. Khuôn mặt của chúng không hề có biểu cảm, chỉ là những mặt nạ hình học hoàn hảo, phản chiếu ánh sáng đỏ chói từ các lồng giam, khiến chúng càng trở nên đáng sợ. Chúng không mang vũ khí để truy sát – ánh mắt chúng trống rỗng, và mục đích duy nhất của chúng là xóa, để triệt tiêu bất cứ thứ gì phá vỡ trật tự tuyệt đối mà chúng đại diện. Chúng đang đến để xóa bỏ cả Linh và Số 0, đưa mọi thứ trở lại về hư vô.