Chương 4: Khu Rừng Tính Toán & Cuộc Tranh Cãi Vô Tận

 

Sau cú va chạm mạnh với bức tường pha lê cuối cùng của ngục tối, Linh và Số 0 không bị rơi thẳng xuống, mà bị đẩy văng vào một đường hầm trơn trượt, sáng lóa như một mặt phẳng tuyến tính kéo dài vô tận. Cảm giác như toàn bộ cơ thể đang bị kéo căng, nhưng lại không hề đau đớn, chỉ là một dòng chảy dữ dội qua những luồng ánh sáng và âm thanh hỗn loạn, những tiếng lẩm bẩm không rõ nghĩa vang vọng xung quanh. Họ trượt đi vun vút, lướt qua những bức tường vô hình được tạo nên từ những công thức toán học chằng chịt, cho đến khi một khe nứt kỳ lạ, hình thù không thể xác định, hiện ra trước mắt, như một vết rách trên tấm màn thực tại. Không chút do dự, Linh nắm chặt lấy Số 0, linh cảm đây là lối thoát, cô bé lao mình qua khe nứt, cảm giác như xé toạc một lớp không khí mỏng manh, một tấm lưới logic đang giăng sẵn. Một tiếng "vụt!" rất khẽ, và họ rơi thẳng vào một thế giới hoàn toàn khác biệt, một thế giới tràn ngập màu xanh và âm thanh sống động.

Linh cảm nhận được sự mềm mại của đất ẩm dưới chân thay vì pha lê cứng nhắc. Mở mắt ra, cô bé bàng hoàng trước cảnh tượng hùng vĩ nhưng cũng đầy kỳ dị. Họ đang đứng giữa một khu rừng chưa từng tồn tại trong bất kỳ câu chuyện cổ tích hay sách giáo khoa nào. Cây cối ở đây không giống bất kỳ loài thực vật nào trên Trái Đất: những thân cây to lớn, vươn cao chót vót đến bầu trời màu xanh nhạt, được tạo thành từ những dấu hiệu toán học khổng lồ, phát sáng lờ mờ như neon. Một thân cây là dấu "cộng" (+) màu xanh lá mạ, vươn cao với hai nhánh dang rộng như mời gọi; một thân cây là dấu "trừ" () màu xám bạc, thẳng tắp và gầy guộc, trông có vẻ lạnh lẽo; kế bên là những cây với thân là dấu "nhân" (×) và "chia" (÷) chằng chịt, xoắn xuýt, tạo thành những hình khối phức tạp. Tán lá của chúng không phải là lá xanh mướt, mà là những con số đủ mọi kích cỡ, từ nhỏ li ti như hạt sương đến lớn bằng đầu người, lủng lẳng như những quả chín mọng, phát ra ánh sáng nhấp nháy liên hồi, mỗi con số mang một màu sắc riêng biệt. Dây leo không phải dây leo thông thường, mà là những sợi dây dài ngoằng hình ngoặc đơn ( )ngoặc vuông [ ] quấn chặt vào nhau, siết lấy thân cây, tạo thành những biểu tượng lạ mắt, đôi khi thắt chặt đến mức khiến thân cây dường như đang oằn mình.

Một âm thanh kỳ lạ bao trùm toàn bộ khu rừng, không phải tiếng chim hót hay tiếng gió thổi xào xạc, mà là một tiếng rì rầm không ngừng, như bảng tính đang tự đọc chính mình. Đó là những phép toán liên tiếp lặp đi lặp lại, vang lên đều đặn, nhưng lại có vẻ... không đúng cú pháp: "Ba cộng năm trừ hai nhân bốn… (tám trừ tám bằng không, không cộng bốn bằng bốn?)", "Mười chia hai cộng một trừ bảy… (năm cộng một bằng sáu, sáu trừ bảy bằng âm một?)". Những phép tính cứ thế vang lên hỗn loạn, không theo một trật tự nào, tạo thành một bản giao hưởng nhức óc, khiến Linh cảm thấy bối rối và khó chịu, như thể đang nghe một dàn nhạc giao hưởng chơi sai nốt liên tục. Khu rừng mang một vẻ đẹp toán học đầy quyến rũ, nhưng cũng ẩn chứa sự hỗn loạn đến khó hiểu, một sự sai lệch cơ bản trong cấu trúc của nó.

Linh và Số 0 thận trọng đi sâu vào rừng, cố gắng tìm hiểu điều gì đang diễn ra trong cái thế giới kỳ lạ này. Sau vài phút, họ đến một khoảng trống nhỏ, nơi không có cây cối mà chỉ có đất đá lởm chởm, bị bào mòn bởi thời gian và những cuộc tranh cãi. Tại đó, hai thực thể khổng lồ đang cãi nhau to tiếng, lời qua tiếng lại vang vọng khắp khu rừng, át cả tiếng rì rầm của các phép tính, tạo nên một sự hỗn loạn đến điên rồ.

Một thực thể béo tròn, da đỏ rực như quả cà chua chín, trông như một quả bóng khổng lồ với hai cánh tay ngắn cũn cỡn và một khuôn mặt luôn nở nụ cười rộng ngoác, dù đang giận dữ – đó là Phép Cộng (Addition). Gã ta liên tục hô hào bằng một giọng oang oang, đầy tự mãn và có chút ngạo mạn, vang dội như tiếng sấm: "Tôi giúp mọi thứ tăng trưởng! Tôi thêm vào, tôi mở rộng! Tôi mang lại sự thịnh vượng! Tôi nên đi trước! Tôi là người mang lại sự phồn thịnh cho thế giới này, kẻ đáng được ưu tiên hàng đầu!" Phép Cộng tỏ ra vui tính nhưng cũng dễ nổi nóng, mỗi khi gã ta gào lên, những quả số trên cây "+" xung quanh lại nảy mầm và đâm tua tủa những nhánh mới, thậm chí một số quả còn rơi xuống đất với tiếng "bộp" đầy tham lam.

Đối diện với gã là một thực thể gầy gò, sắc sảo, cao lêu nghêu như một cây gậy, với làn da xanh biếc lạnh lẽo và đôi mắt sắc như dao găm – đó là Phép Trừ (Subtraction). Gã ta luôn nói nhỏ nhẹ, giọng nói rít lên như gió lùa qua khe cửa, nhưng mỗi lời nói lại chua cay và đầy mỉa mai, khiến Linh phải rùng mình. "Tôi giữ cho mọi thứ cân bằng, đồ to béo kia. Không có tôi, thế giới này sẽ phình to đến nổ tung vì sự tham lam vô độ của ngươi. Tôi là người duy trì trật tự, kẻ cần được ưu tiên hơn cả! Ngươi chỉ biết thêm vào mà không biết rằng sự dư thừa sẽ hủy hoại tất cả!" Mỗi khi Phép Trừ thốt ra một câu, những cây "-" xung quanh lại héo quắt lại, một số lá số rụng xuống với tiếng "xoẹt" khô khốc, tạo nên một vẻ ảm đạm và tiêu điều.

Họ đang tranh cãi dữ dội về quyền ưu tiên trong biểu thức toán học, ai sẽ là người được thực hiện trước trong mỗi phép tính. Cuộc tranh cãi này đã kéo dài không biết bao lâu, Linh có thể cảm nhận được sự mệt mỏi từ chính không khí xung quanh, một sự mệt mỏi đã tích tụ hàng thế kỷ. Ngay cả cây cối trong rừng cũng trở nên hỗn loạn một cách rõ rệt: cây cộng thì đâm tua tủa, chen chúc nhau một cách vô trật tự, còn cây trừ thì héo quắt, gầy guộc, như thể đang kiệt sức vì phải đối mặt với sự mất cân bằng. Các nhánh rễ toán học, được tạo thành từ những đường kẻ và ký hiệu, bắt đầu chạm nhau, quấn vào nhau một cách ngẫu nhiên, tạo thành những nút thắt phức tạp, gây nên "rối loạn phép tính" nghiêm trọng. Những con số trên tán lá cứ thế liên tục thay đổi giá trị một cách bất thường, nhấp nháy điên cuồng, từ 3 + 5 - 2 × 4 bỗng biến thành 8 – 8 = 0, rồi lại 3 + 1 = 4, hoàn toàn vô lý, không theo bất kỳ quy tắc nào, khiến khu rừng như đang lên cơn sốt dữ dội, một cơn sốt của sự sai lệch.

Linh không thể chịu đựng được cảnh tượng này thêm nữa. Cô bé cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ phải can thiệp. "Dừng lại đi! Các vị không thể cứ thế này được!" Linh hét lên, giọng nói cô bé vang vọng trong không gian hỗn loạn. Ngay lập tức, cả Phép Cộng và Phép Trừ đều quay phắt sang nhìn cô bé, đôi mắt to lớn của chúng tóe lửa giận dữ, như thể Linh đã phạm phải một tội không thể tha thứ.

"Ngươi là ai mà dám xen vào cuộc tranh cãi quan trọng của chúng ta?" Phép Cộng gầm lên, tiếng gầm của gã làm rung chuyển cả những cây số xung quanh.

"Một kẻ ngoại lai không hiểu gì về nguyên tắc vận hành của thế giới này!" Phép Trừ thêm vào với giọng điệu khinh bỉ, lạnh lùng như băng giá.

Linh cảm thấy hơi run sợ, nhưng cô bé vẫn cố gắng trấn tĩnh. Cô biết mình đến từ một thế giới mà toán học có trật tự rõ ràng, nơi những cuộc tranh cãi như thế này sẽ không bao giờ xảy ra. "Trong thế giới của cháu," Linh bắt đầu giải thích, giọng nói cô bé trở nên kiên định hơn, tự tin hơn, "có một quy tắc về thứ tự thực hiện phép tính. Chúng cháu gọi đó là thứ tự PEMDAS – ngoặc, mũ, nhân/chia, rồi mới đến cộng/trừ."

Tuy nhiên, Phép Cộng và Phép Trừ chỉ nhìn nhau, rồi phá ra cười lớn, tiếng cười của chúng khô khốc và đầy chế giễu. "Nhân và Chia ư? Những kẻ đó không ở đây! Chúng ta mới là những người điều khiển mọi thứ! Thế giới này chỉ thuộc về Cộng và Trừ!" Phép Trừ gằn giọng. "Ngươi không hiểu gì cả. Nếu không có Nhân và Chia, thì chỉ có chúng ta! Ngươi chỉ là một đứa trẻ ngây thơ!" Phép Cộng thêm vào. Vì Nhân và Chia không có mặt trong khu rừng này, hai phép toán kiên quyết không chịu lắng nghe, cho rằng Linh đang nói những điều vô nghĩa, không phù hợp với thực tại của chúng. Sự hỗn loạn của khu rừng lại càng tăng lên, các con số trên lá cây nhấp nháy điên cuồng hơn.

Linh cảm thấy bối rối. Cô bé nhìn Số 0, lúc này đang lơ lửng bên cạnh cô, ánh sáng của đốm sáng trung tâm vẫn phát ra dịu nhẹ nhưng đầy năng lượng. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Linh. Nếu Nhân và Chia vắng mặt, thì ai có thể làm trọng tài? Ai là người trung lập nhất? "Số 0!" Linh reo lên, một tia hy vọng bùng cháy trong đôi mắt cô bé. "Chúng ta sẽ dùng Số 0 làm trung gian! Số 0 là trung lập, không cộng không trừ, không làm tăng cũng không làm giảm. Nó là điểm cân bằng của mọi thứ!"

Số 0, từ vai trò bị giam cầm, bị quên lãng, bị coi là vô dụng, nay bỗng trở thành một thực thể quan trọng, một người điều phối hòa bình. Với sự khích lệ của Linh, Số 0 từ từ trôi đến khoảng không giữa Phép Cộng và Phép Trừ, ánh sáng của nó tỏa ra một sự bình yên kỳ lạ. Bằng một cử chỉ thanh thoát, nó bắt đầu vẽ một bảng thứ tự thực hiện phép tính lên thân một cây "+" lớn bằng một thứ ánh sáng bạc rực rỡ, những đường nét tinh xảo hiện ra rõ ràng giữa không gian:


Thứ tự Thực hiện Phép tính (PEMDAS)

  1. Ngoặc (Ưu tiên tuyệt đối, phá vỡ mọi quy tắc nếu cần)

  2. (Sức mạnh của sự lặp lại)

  3. Nhân / Chia (Sự lan tỏa và phân chia)

  4. Cộng / Trừ (Sự kết nối và tách rời)


Cả Phép Cộng và Phép Trừ lặng đi, đôi mắt lớn của chúng nhìn chằm chằm vào bảng thứ tự đang tỏa sáng, như thể đang bị thôi miên bởi một sự thật hiển nhiên mà bấy lâu nay chúng đã bỏ qua. Sự hỗn loạn trong tiếng rì rầm của khu rừng dần lắng xuống, thay bằng một sự im lặng trang trọng. Linh nín thở quan sát, tim đập thình thịch. Sau vài phút im lặng căng thẳng, cả hai phép toán khẽ gật đầu, một sự chấp nhận miễn cưỡng nhưng đầy ý nghĩa. "Có lý… có lý," Phép Cộng lầm bầm, vẻ ngượng ngùng và có chút hối lỗi. "Ta… ta đã sai," Phép Trừ thừa nhận, giọng nói nhỏ hơn bình thường, như một lời thú tội.

Ngay lập tức, một sự thay đổi kỳ diệu xảy ra. Cây cối trong rừng từ từ trở lại hình dạng ban đầu, những nhánh rễ toán học ngừng quấn chặt lấy nhau, tán lá số ngừng thay đổi giá trị một cách điên cuồng. Trật tự dần dần hồi phục trong khu rừng Tính Toán, không khí trở nên trong lành hơn, và những tiếng rì rầm của phép tính trở nên hài hòa hơn rất nhiều. Linh cảm thấy một sự nhẹ nhõm vô cùng, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô bé không chỉ đi tìm đường về nhà nữa, cô bé đang giúp hàn gắn một thế giới bị tổn thương, một thế giới mà cô từng ghét bỏ.

Khi mọi thứ dần ổn định, một chấn động mạnh bất ngờ vang lên dưới lòng đất, khiến cả khu rừng rung chuyển dữ dội. Linh và Số 0 loạng choạng suýt ngã. Mặt đất nứt toác, những vết nứt sâu hoắm hiện ra như những vết thương hở trên cơ thể của một sinh vật sống. Từ dưới lòng đất, bầy sâu số học cuồn cuộn tràn lên – chúng là những đoạn mã tính toán sai, những lỗi logic bị chôn vùi, giờ đây hiện hình dưới dạng những con rắn mảnh ghép số, bò lúc nhúc, tạo thành một âm thanh ghê rợn như tiếng giấy xé và tiếng răng rắc của những mảnh vỡ.

Linh ngẩng đầu nhìn lên. Từ khoảng trời xa, nơi đường chân trời giao với một màn sương màu tím u ám, Thành Phố Hình Học lấp ló trong ánh nắng vàng dịu, những kiến trúc hình học hoàn hảo hiện ra như một ảo ảnh… nhưng bầu trời ngay trên thành phố ấy lại tối sầm, gợn méo mó như một tấm gương vỡ, phản chiếu một sự bất ổn khủng khiếp, một sự mất cân bằng đang đe dọa.

Phép Trừ khẽ thì thầm, đôi mắt xanh sắc sảo đăm chiêu nhìn về phía Thành Phố Hình Học, vẻ mặt đầy suy tư và lo lắng. "Gốc của vấn đề… không nằm ở cộng hay trừ, Linh à. Chúng ta chỉ là những công cụ. Có lẽ các ngươi nên tới Thành Phố Hình Học. Đó là nơi mọi thứ được định hình, nơi những quy tắc tối thượng được tạo ra. Nhưng hãy coi chừng – ở đó, sự chính xác trở thành lồng giam. Và đôi khi, lồng giam còn đáng sợ hơn cả hư vô." Linh cảm nhận được một sự thật đáng sợ trong lời nói của Phép Trừ.