Cảm giác rơi tự do không trọng lượng kéo dài tưởng chừng như vô tận, một sự vô định hoàn toàn nuốt chửng Linh. Không khí xung quanh đặc quánh một sự im lặng đáng sợ, chỉ có tiếng tim cô bé đập thình thịch trong lồng ngực như một hồi trống trận, vang dội trong cái khoảng không vô tận. Linh nhắm nghiền mắt, cố gắng bám víu vào bất cứ thứ gì quen thuộc, nhưng không có gì cả – không phương hướng, không trọng lực, chỉ có sự lạnh lẽo của khoảng trống không đáy và một tiếng vọng âm ỉ trong tai, như lời thì thầm của một bí mật cổ xưa đang dần hé mở. Rồi, sau một cú va chạm nhẹ nhưng dứt khoát, toàn thân cô bé rung lên bần bật khi đáp xuống một nền pha lê lạnh toát, cảm giác như vừa chạm vào một tảng băng khổng lồ. Sự lạnh lẽo ấy không chỉ từ vật liệu mà còn tỏa ra từ chính không gian, thấu xương Linh.
Mí mắt nặng trĩu của Linh từ từ hé mở, để lộ một thứ ánh sáng dịu nhẹ nhưng kỳ lạ, không đến từ bất kỳ nguồn cụ thể nào mà như tự toát ra từ chính không khí xung quanh, nhuộm cả không gian bằng một tông màu trắng bạc huyền ảo. Linh nhận ra mình đang nằm sấp trên một mặt sàn nhẵn bóng, mát lạnh, cảm giác như đá cẩm thạch đã được mài nhẵn hàng nghìn năm, nhưng lại có một sự mềm mại, đàn hồi kỳ lạ khi cô bé ấn tay xuống, như thể nó được làm từ một dạng vật chất sống. Cô bé từ từ chống tay ngồi dậy, đầu óng ả vẫn còn ong ong tiếng vọng của cơn lốc ánh sáng từ chương trước, như một tiếng chuông dài ngân nga mãi không dứt trong tâm trí, một lời nhắc nhở không ngừng về những gì vừa xảy ra và một thế giới đã thay đổi.
Trước mắt cô bé là một cảnh tượng mà ngay cả trong những giấc mơ điên rồ nhất cũng chưa từng hiện hữu, một bức tranh của sự hỗn loạn và biến dạng. Thành Phố Góc Cạnh giờ đây không còn là biểu tượng của sự hoàn hảo và chính xác nữa. Nó đang dần tan rã trước mắt Linh và Số 0, như một bức vẽ trên bảng đen bị tẩy xóa một cách ngẫu nhiên, để lại những vết nhòe và sai lệch. Những tòa nhà hình lập phương, hình chóp tam giác vốn sắc nét giờ đây méo mó một cách kỳ quái, các cạnh cong vênh như bị nung chảy bởi một ngọn lửa vô hình, những góc vuông bỗng biến thành góc tù, góc nhọn một cách ngẫu nhiên, không theo bất kỳ quy tắc nào. Các con đường lát bằng vector giờ đây không còn thẳng tắp mà cong vẹo một cách khó hiểu, uốn lượn như những con rắn khổng lồ, khiến mỗi bước chân của Linh và Số 0 đều chệch choạng, mất phương hướng, cô bé phải bám víu vào Số 0 để không ngã. Mỗi bước đi, Linh cảm nhận rõ sự thay đổi hướng đột ngột, như thể cô đang di chuyển trên một biểu đồ không ổn định, nơi mọi điểm đều trôi nổi. Bảng hiệu laser trên cao nhấp nháy điên loạn, những tia sáng vốn thẳng giờ đây lại bay vòng xoáy như không có trọng lực, như những đường cong hàm số bị bẻ gãy, biến dạng bởi một lực vô hình. Cây cối hình học trong thành phố rung lắc dữ dội, một vài hình tam giác non trẻ rơi gãy, lăn loạng choạng trên mặt đất với tiếng va đập khô khốc, như những con số bị loại ra khỏi một phương trình mất cân bằng, vô giá trị. Tiếng "rắc... rắc..." của những khối hình học bị biến dạng, tiếng rít của những tia laser bị lệch hướng, và tiếng gào thét thất thanh của những cư dân hình học hoảng loạn tạo thành một bản giao hưởng hỗn độn của sự sụp đổ, một bản nhạc của sự hoang tàn.
Linh và Số 0 cố gắng chạy hết tốc lực dọc theo một "đường thẳng" dẫn đến Tòa Thị Chính – nơi Linh tin rằng lưu giữ những nguyên tắc không gian cơ bản nhất của thành phố. Thế nhưng, điều đáng sợ là, càng chạy, con đường ấy lại càng cong, vòng lại, như thể họ đang xoay quanh một tâm vô hình, một cái hố đen hút lấy mọi trật tự, mọi logic. Linh nhận ra mình đang bị mắc kẹt trong một không gian bị bẻ cong, nơi mọi khái niệm về đường thẳng, khoảng cách và phương hướng đều trở nên vô nghĩa. Các chỉ dẫn tọa độ (x,y) được khắc trên vách tường đá giờ đây hiển thị những giá trị hoàn toàn rối loạn: có điểm x = √−1 (một số ảo không tồn tại trong không gian thực), hoặc y = ∞ (vô cực) – những giá trị không xác định, không thể tồn tại trong một hệ thống logic. Chúng như những lời than thở cuối cùng của một hệ thống đang phát điên, một tín hiệu của sự hủy diệt sắp đến.
Linh cố gắng hết sức để tìm Tòa Thị Chính – một khối lập phương khổng lồ nằm ở trung tâm thành phố, nơi cô hy vọng sẽ tìm được câu trả lời về Tọa Độ Gốc, về nơi mọi thứ bắt đầu. Nhưng điều kỳ lạ là, dù cô cố gắng đi theo hướng nào, dù cô rẽ trái, rẽ phải, chạy thẳng, mọi nẻo đường đều đưa họ về… một chỗ cũ, một góc phố hình elip bị méo mó, nơi một cây hình thoi đang gãy đổ. Linh bàng hoàng nhận ra: thành phố này đã bị biến thành một hàm tuần hoàn rối loạn, giống như đồ thị của hàm sin hoặc cos bị lệch pha nghiêm trọng – dù đi bao xa, dù cố gắng đến đâu, họ vẫn cứ quay về điểm xuất phát sai lầm, một vòng lặp vô nghĩa của sự bất định và tuyệt vọng.
Giữa sự hỗn loạn và cảm giác mắc kẹt đó, họ bất ngờ bắt gặp một Hình Tròn Già. Ông đang ngồi bệt trong một góc méo mó của thành phố, thân hình tròn trịa của ông bị biến dạng một chút, ánh sáng xanh lam dịu nhẹ từ ông toát ra yếu ớt, như một ngọn đèn dầu sắp cạn. Tay ông nắm chặt một chiếc compa cổ kính đã bị gãy đôi, kim compa chỉ vào khoảng không vô định, như một biểu tượng của sự mất phương hướng. Ông là một quý tộc hình học từng là "Thống Đốc Bản Đồ" lừng danh của Thành Phố Góc Cạnh, vào thời điểm Tọa Độ Gốc còn tồn tại, nơi mọi thứ đều được định vị hoàn hảo. Ông đi đứng hơi xoay tròn, nói chậm rãi, nhưng từng lời lại chứa đựng sự chính xác đến đáng sợ, như một thuật toán đã trải qua hàng thiên niên kỷ, ghi nhớ mọi biến động.
"Không có Tọa Độ Gốc," Hình Tròn Già thều thào, giọng nói của ông vang lên như tiếng đá cuội lăn trong hang sâu, đầy sự mệt mỏi và tuyệt vọng, "mọi thứ chỉ là điểm lơ lửng trong hư vô. Không biết đâu là trung tâm để bắt đầu, không biết đâu là đường thẳng để định hướng. Mọi phép đo, mọi định nghĩa đều vô nghĩa. Chúng ta trôi nổi trong một Không Gian Không Gốc. Chỉ có Người Mang La Bàn… mới khôi phục được 'Tâm', đưa mọi thứ trở lại quỹ đạo của nó."
Linh cảm thấy một tia hy vọng lóe lên, như một đốm lửa nhỏ trong đêm tối. "La Bàn là gì? Làm sao tìm được nó?" Linh vội vã hỏi, giọng nói đầy khẩn khoản, bám víu lấy tia hy vọng cuối cùng.
Hình Tròn Già ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe nhìn sâu vào Linh, như đang đánh giá một ẩn số, một biến số mới có thể thay đổi phương trình. Ông từ từ đưa ra một mảnh bản đồ cổ, được làm bằng vật liệu trong suốt như pha lê, đã ố vàng và sờn rách theo thời gian. Mảnh bản đồ chỉ nhỏ bằng bàn tay Linh, trên đó vẽ những đường kẻ chằng chịt, lờ mờ, như những ký hiệu bí ẩn của một nền văn minh đã mất. Mặt sau của mảnh bản đồ có một ký hiệu kỳ lạ: giống như trục tung và hoành chéo nhau nhưng không cắt tại Gốc, chúng lệch khỏi điểm 0,0 một cách rõ ràng, một sự sai lệch cơ bản nhưng tinh vi. Kèm theo đó là một câu ngắn gọn, được khắc bằng những con số nhỏ li ti, phát sáng mờ ảo:
(0,0) bị khóa trong Không-Giờ.
"Không-Giờ?" Linh lặp lại, cảm thấy một sự lạnh lẽo khó hiểu, một khái niệm vượt ra ngoài sự hiểu biết thông thường. Đây không chỉ là không gian mà còn là thời gian bị giam cầm.
Đúng lúc đó, một sự kiện kinh hoàng xảy ra. Bóng đen từ chương 2, thứ đã từng lướt qua trong hành lang và khu rừng, xuất hiện trở lại, nhưng giờ đây nó không chỉ là một cái bóng vô định. Nó cao lớn hơn, vươn lên giữa đống đổ nát của thành phố, hình dạng của nó chập chờn, không ngừng biến đổi giữa một tam giác sắc nhọn, một elip méo mó và một xoắn ốc khổng lồ đang hút mọi thứ vào nó, như một ma trận bị sai đầu vào đang tự nhân bản sự sai lệch. Mỗi bước nó đi, không gian xung quanh lại méo mó hơn, như một tờ giấy bị vò nát bởi một bàn tay vô hình, những khối hình học bị biến dạng ngay lập tức, tan rã thành những bụi số vụn vặt, bị hút vào khoảng trống xung quanh Bóng Đen. Một tiếng gầm gừ trầm đục, dữ tợn phát ra từ Bóng Đen, như tiếng của một thuật toán bị lỗi đang tự hủy hoại và mang theo sự hủy hoại cho mọi thứ nó chạm vào.
Linh cảm thấy choáng váng, rối trí đến cực độ. Không gian hỗn loạn như bẻ cong cả suy nghĩ của cô. Cô bắt đầu nghi ngờ chính mình, nghi ngờ cả thực tại mà cô đang trải qua: "Có khi nào... Gốc chưa từng tồn tại? Có khi nào mình chỉ tưởng tượng ra tất cả những điều này, và mọi thứ đều là một sự lừa dối?" Một cảm giác lạc lối tột cùng, một nỗi cô đơn khủng khiếp xâm chiếm cô. Nhưng rồi, khi nhìn xuống mảnh bản đồ cổ trong tay, cô bé cảm nhận được một nhịp đập của trật tự đâu đó trong lòng bàn tay – một cảm giác ấm áp từ chính chiếc bút chì mà cô luôn mang theo, như một vật hộ mệnh, một lời nhắc nhở về sự kết nối không thể cắt đứt giữa cô và ông nội, giữa thực tại và thế giới này. Linh hiểu rằng: mình không chỉ đang tìm một điểm trong không gian – mà đang tìm một điểm tựa trong chính bản thân, nơi cô có thể đứng vững, không bị lay chuyển bởi sự hỗn loạn xung quanh, và hiểu được mọi thứ.
Hình Tròn Già đưa mảnh bản đồ cho Linh, ánh mắt ông lộ rõ sự khẩn cấp khi Bóng Đen đang tiến đến gần hơn, mỗi bước chân của nó đều là một lời đe dọa trực tiếp. Ông thì thào, giọng nói đầy nghiêm trọng nhưng cũng chứa đựng sự hy vọng cuối cùng: "Muốn tìm Tâm Gốc… hãy theo trục Số. Đó là con đường duy nhất dẫn đến Gốc, con đường của những con số nguyên vẹn. Nhưng hãy nhớ: đừng để rơi về Âm Vô Cực. Đó là nơi của sự biến mất hoàn toàn, nơi không còn ánh sáng, không còn hy vọng."
Từ xa, một tiếng hú vang lên, khô khốc như tiếng máy móc khổng lồ đang khởi động. Một chuyến tàu bốc khói số học khổng lồ lao tới trên một đường ray được tạo thành từ những con số lấp lánh – chuyến Tàu Tốc Hành Trục Số. Các toa tàu được làm từ những khối số tự nhiên, chạy nối tiếp nhau từ 1, 2, 3… Linh, Số 0 và Hình Tròn Già không chút do dự, bắt đầu chạy hết tốc lực về phía con tàu, tiếng bước chân họ vang vọng trên nền đất nứt nẻ. Phía sau họ, Bóng Đen gào lên một tiếng phẫn nộ tột cùng, âm thanh của nó làm rung chuyển cả không gian, và bắt đầu phóng theo, mỗi bước đi của nó khiến mặt đất méo mó như giấy bị vò nát, không gian bị bóp méo đến cực hạn bởi sự hiện diện của nó.
Linh dồn hết sức lực, nhảy lên toa cuối cùng của con tàu vừa kịp lúc, bàn tay cô bé kịp kéo Số 0 và Hình Tròn Già theo. Đoàn tàu hú vang một tiếng số: "0,1,2,3…" – như một lời chào mừng và một lời hứa về sự tiếp nối, một chuỗi giá trị bất tận – rồi lao vút vào không gian số dương, để lại đằng sau một Thành Phố Góc Cạnh đang tan rã trong hỗn loạn. Phía sau họ, Bóng Đen gào lên một tiếng phẫn nộ tột cùng, nhảy lên một toa tàu khác, nhưng đó là toa tàu của những con số âm, bắt đầu lao vào truy đuổi, như một lời đe dọa không ngừng về sự hủy diệt, một lời nhắc nhở rằng nguy hiểm vẫn luôn rình rập ở mọi nơi.