Chương 7: Tàu Tốc Hành Trục Số & Cuộc Truy Đuổi Bóng Âm

 

Chuyến Tàu Tốc Hành Trục Số không chỉ là một phương tiện di chuyển, mà là một biểu tượng sống động của hệ thống số học, lao băng băng qua một đường ray thẳng tắp, phát sáng lấp lánh, kéo dài vô tận giữa một hư không đen thăm thẳm, như một sợi chỉ bạc được dệt vào tấm thảm vũ trụ. Mỗi toa tàu được làm từ pha lê trong suốt, lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt, và mang một số nguyên in đậm ngay trên thân, phát ra một thứ ánh sáng nội tại: toa số 0 là một khối pha lê cân bằng, toa 1, 2, 3… cứ thế kéo dài về phía trước, dẫn đến một điểm sáng xa xăm ở chân trời, nơi các con số lớn hơn liên tục xuất hiện; còn về phía sau là những toa số âm: -1, -2, -3… chìm dần vào một màn sương mờ ảo của quá khứ, nơi những con số trở nên lạnh lẽo và không rõ nét. Trên bầu trời bao la, một vệt số ánh sáng kỳ ảo, rực rỡ như dải ngân hà, chạy dài như một đường dẫn toán học, mỗi con số là một vì sao nhỏ, nhấp nháy liên hồi, tạo thành một khung cảnh vừa tráng lệ vừa siêu thực, một bản đồ của những ý niệm.

Linh, Số 0 và Hình Tròn Già ngồi ở toa số 0, toa trung tâm, nơi ánh sáng cân bằng nhất, không bị kéo về phía dương hay phía âm. Dù tàu chạy nhanh đến chóng mặt, tốc độ của nó vượt xa mọi khái niệm về vật lý, nhưng lại vô cùng êm ái, gần như không có tiếng động, như đang lướt trên chính ý niệm, qua những dòng chảy của logic và dữ liệu. Linh cảm nhận được sự rung động nhẹ nhàng dưới chân, tiếng “ting… ting…” nhỏ xíu của các con số trên đường ray đang liên tục thay đổi, như một bài hát ru êm đềm, một lời thì thầm của vũ trụ số học. Mùi kim loại và ozon dịu nhẹ thoang thoảng trong không khí, trộn lẫn với hương thơm ngòn ngọt của những con số dương và sự lạnh lẽo, chua chát của những con số âm phía sau, tạo nên một bản giao hưởng khứu giác kỳ lạ.

Đột nhiên, từ phía cuối đoàn tàu, một tiếng kim loại vỡ vụn ghê rợn vang lên, kéo Linh khỏi cảm giác bình yên tạm thời. Cô bé quay ngoắt lại, mắt mở to kinh hãi, cảm thấy một luồng khí lạnh phả vào mặt. Đám Bóng Âm – những thực thể mờ đục, hình dạng nhòe nhoẹt, cứ như những con số bị bôi nhòe bằng một thứ mực đen vô hình, không có bất kỳ đường nét rõ ràng nào – đang bò ngược từ toa âm vô cực (-∞) về phía họ! Chúng không di chuyển theo cách thông thường, mà trườn mình, kéo lê thân thể một cách rùng rợn, tạo ra một âm thanh rột roạt ghê tai, để lại một vệt tối ẩm ướt trên nền pha lê của các toa tàu. Mỗi Bóng Âm mang một hình thù khác nhau, nhưng tất cả đều toát ra một sự âm u, xám xịt, dính đầy những biểu thức phủ định (−x) quấn quanh như sợi dây xiềng, những ngoặc đơn sai lệch (như ) ( ) bị vặn vẹo trên cơ thể chúng, và những số âm vô tận không có điểm dừng, nhấp nháy trên bề mặt. Chúng là hiện thân của những sai số, những giá trị bị phủ định, bị quên lãng, bị từ chối bởi hệ thống.

Khi một Bóng Âm chạm vào một toa tàu, toa đó lập tức lạnh đi một cách đáng sợ, ánh sáng mờ nhòe, các con số in trên thân toa cũng trở nên lu mờ, gần như biến mất, như thể đang bị hút cạn năng lượng. Chúng không phá hoại trực tiếp vật lý toa tàu, mà… chúng thực hiện một phép toán ngược, một sự "trừ lùi" mạnh mẽ, hút ngược các toa tàu về “Quá Khứ Âm Vô Cực” – một điểm không xác định nằm xa mãi phía trái của trục số, nơi mọi thứ bị đảo ngược, bị xóa bỏ, trở về trạng thái chưa từng tồn tại. Nếu Linh và những người bạn bị kéo vào đó, họ sẽ bị mắc kẹt trong “ký ức sai số” mãi mãi, một vòng lặp của sự sai lệch và quên lãng, không bao giờ có thể tìm lại được sự cân bằng hay con đường trở về.

Số 0, vốn dĩ luôn giữ được sự bình tĩnh và trung lập, giờ đây cũng trở nên căng thẳng. Đốm sáng trung tâm của nó nhấp nháy liên hồi, bắn ra những tia sáng nhỏ, báo hiệu nguy hiểm đang đến rất gần. Giọng nói của nó vang lên trong tâm trí Linh, mang theo chút buồn bã nhưng cũng đầy thấu hiểu, như một lời cảnh báo từ sâu thẳm tâm hồn của số học: "Đó là phần bị bỏ rơi của mọi số dương. Những thứ từng bị phủ định, bị quên lãng, không được công nhận bởi quy tắc của thế giới này, bởi sự cứng nhắc của logic. Chúng không xấu – chúng chỉ bị tổn thương. Nhưng vì bị dồn ép, bị từ chối quá lâu, nên giờ hóa thành bóng tối, tìm cách kéo mọi thứ về phía chúng, về nơi chúng cảm thấy thuộc về – sự biến mất." Linh cảm nhận được sự thật sâu sắc trong lời nói của Số 0. Đây không phải là kẻ thù ác độc, mà là những nạn nhân của sự bất công và sự thiếu chấp nhận.

Linh cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ phải làm gì đó, không thể cứ thế bỏ chạy. Cô bé nhìn đám Bóng Âm đang đến gần, rồi nhìn những toa số dương sáng rực phía trước. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô, một tia sáng của logic và hy vọng, bừng cháy như ngọn lửa giữa đêm tối. Cô nhớ lại bài học về sự cân bằng. "Mỗi số âm đều có thể trung hòa bằng một số dương tương ứng!" Linh hét lên, một sự quyết đoán bừng lên trong đôi mắt, át đi mọi tiếng ồn hỗn loạn.

Cô bé yêu cầu Số 0 mở Kho Năng Lượng Cộng – một chiếc rương pha lê sáng rực, nằm trong toa số +5, nơi tỏa ra một thứ ánh sáng ấm áp, rực rỡ như mặt trời nhỏ. Bên trong rương chứa vô số các gói “năng lượng dương” nhỏ gọn, hình thù khác nhau, được khắc các con số như +1, +2, +5, +10… Chúng là những tinh thể nhỏ, lấp lánh như kẹo, nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh đáng kinh ngạc, một khả năng trung hòa mọi sai lệch.

Khi một Bóng Âm -5 to lớn, hình dạng nhòe nhoẹt như một đám mây đen đặc quánh, lao tới từ toa số -5, Linh không hề nao núng. Cô bé nhanh chóng nắm lấy một “gói năng lượng +5” từ Kho Năng Lượng Cộng. Với một lực mạnh mẽ, Linh ném gói năng lượng đó thẳng vào Bóng Âm -5. Ngay lập tức, một tia sáng chói lòa, màu vàng kim bùng lên, kèm theo một tiếng "xoẹt!" khô khốc, như tiếng một mạch điện bị đoản. Bóng Âm -5 co rúm lại, hình dạng nó biến đổi kịch liệt, méo mó và thu nhỏ lại, rồi vỡ tan thành những hạt bụi số 0 nhỏ li ti, lấp lánh như ánh sao, tan vào hư vô, không còn tồn tại. Linh cảm nhận được một luồng không khí ấm áp lan tỏa, xua tan đi cái lạnh lẽo mà Bóng Âm vừa mang đến, như một sự hàn gắn tức thời. Đó là một sự trung hòa, một phép toán đơn giản nhưng lại có ý nghĩa cứu rỗi, một bài học về sự cân bằng tuyệt đối.

Linh bắt đầu dùng kiến thức số học để đối kháng, hành động nhanh nhẹn và chính xác:

  • Cộng ngược giá trị: Khi một Bóng Âm -3 lao tới, Linh nhanh chóng nắm lấy một gói năng lượng +3 và ném vào nó. Tiếng nổ nhỏ vang lên, và Bóng -3 tan biến thành bụi số 0.

  • Dẫn dụ: Đôi khi, Linh sẽ thả một "mồi giả" – một gói năng lượng +1 – gần một Bóng Âm -1 nhỏ hơn để dụ nó nhảy vào. Bóng Âm sẽ ngay lập tức lao tới nuốt chửng gói năng lượng, và bị trung hòa ngay lập tức, một chiến thuật thông minh.

  • Dùng Số 0 để làm điểm trung gian cân bằng: Số 0 lơ lửng giữa Linh và các Bóng Âm, ánh sáng của nó tạo ra một ranh giới vô hình. Khi một Bóng Âm chạm vào ranh giới này, nó sẽ chùn lại một chút, như thể bị một lực đẩy nhẹ, giúp Linh có thêm thời gian để tính toán và phản công, một điểm tựa an toàn giữa hai thái cực.

Tuy nhiên, mỗi lần dùng gói năng lượng, Linh phải tính toán kỹ lưỡng, vì nếu dùng sai – ví dụ: ném gói +4 vào một Bóng Âm -6 – sẽ dư ra -2. Lúc đó, Bóng Âm không bị trung hòa hoàn toàn mà lại bị chia làm hai thực thể nhỏ hơn, yếu ớt hơn nhưng vẫn là số âm (ví dụ: -1 và -1, hoặc -2 và 0), tiếp tục gây phiền toái và làm tăng số lượng kẻ thù. Cơn hoảng loạn bắt đầu dâng lên khi số lượng Bóng Âm ngày càng nhiều, chúng bò lổm ngổm trên các toa tàu phía sau. Linh cảm thấy mệt mỏi, mồ hôi lấm tấm trên trán, hơi thở gấp gáp, nhưng cô vẫn kiên cường, ánh mắt vẫn tập trung vào từng Bóng Âm.

Đỉnh điểm của cuộc truy đuổi: một tiếng gầm gừ trầm đục, kinh hoàng, không phải tiếng động mà là một sự rung động của chính không gian, vang lên từ phía cuối tàu. Một Bóng Âm khổng lồ (−∞), không có hình dạng xác định, chỉ là một khối tối khổng lồ đang hút mọi ánh sáng xung quanh, lao tới từ toa âm vô cực. Nó lớn đến mức che khuất cả bầu trời số học phía sau, và mỗi chuyển động của nó khiến không gian như bị xé toạc, biến dạng, tạo thành những gợn sóng đen tối. Linh cảm nhận được một luồng lạnh lẽo thấu xương, không phải cái lạnh của băng giá mà là cái lạnh của sự hư vô, của sự biến mất vĩnh viễn, của một khái niệm không thể bị đảo ngược.

Hình Tròn Già, vốn luôn điềm tĩnh, giờ đây cũng la lớn, giọng ông run rẩy vì sợ hãi, như tiếng compa cọ vào đá: "Không thể cộng đối nó! Nó là Vô Cực Âm! Không có số dương nào đủ lớn để trung hòa nó cả! Chúng ta không thể kiểm soát nó! Nó sẽ nuốt chửng tất cả! Phải nhảy thôi!" Ông biết rõ giới hạn của toán học, của logic. Vô Cực Âm không phải là một con số cụ thể, nó là một khái niệm, một giới hạn tuyệt đối mà không một phép toán hữu hạn nào có thể đối chọi.

Linh, dù luôn tin vào sức mạnh của toán học và logic, cũng không thể không cảm thấy run sợ tột độ trước Vô Cực Âm. Cô hiểu rằng có những điều không thể kiểm soát hoàn toàn bằng lý trí đơn thuần – chỉ có thể chấp nhận sự tồn tại của chúng và tìm cách chuyển hóa nó, hoặc né tránh. Cuộc chiến này không phải là một bài toán có lời giải, mà là một cuộc chiến sinh tồn, một quyết định bản năng. Cô không còn tự tin vào phép cộng đối xứng nữa.

Khi Bóng Vô Cực Âm tiến đến, nuốt chửng từng toa tàu một, không thể trung hòa được nữa, Linh hét lên, giọng cô bé tràn đầy quyết tâm xen lẫn tuyệt vọng, xen lẫn một chút hoảng loạn:

"Giữ lấy nhau! Nhảy thôi!"

Với một sự liều lĩnh tột cùng, một quyết định "phi logic" nhưng đầy tính nhân văn, Linh nắm chặt tay Số 0 và Hình Tròn Già. Cả ba nhảy khỏi toa số +5 đúng lúc tàu rẽ qua khúc cong – một tuyến nhánh phụ màu đỏ rực, hình xoắn ốc, đột ngột mở ra từ trục số chính, lao sang một hướng khác, như một lối thoát định mệnh. Họ rơi tự do trong không gian số học, tiếng gió số học rít lên bên tai Linh, mang theo hương vị của những con số chưa được khám phá, của những khả năng mới.

Trong lúc rơi, Linh nhìn thấy một hòn đảo phía dưới, một vùng đất màu xanh lục tươi tốt nổi lên giữa hư không, được chiếu sáng bởi một thứ ánh sáng vàng kim. Hòn đảo được bao quanh bởi các con số phình to liên tục, phát sáng rực rỡ và liên tục nhân lên: 2, 4, 8, 16, 32, 64… Chúng liên tục nhân đôi, nhân ba, lớn lên không ngừng, tạo thành một vành đai ánh sáng rực rỡ xung quanh hòn đảo, như một lá chắn năng lượng.

Cơn gió số học vẫn thổi qua tóc Linh khi cô rơi xuống, mang theo hương vị của những lũy thừa đang nhân lên. Dưới kia – một nơi kỳ lạ nơi mọi thứ sinh sôi gấp bội, nơi sự tăng trưởng là quy luật tối cao: Đảo Lũy Thừa. Nhưng liệu đó có là nơi yên ổn… hay một chuỗi tăng trưởng mất kiểm soát, một sự nhân lên vô tận không có điểm dừng, ẩn chứa một mối nguy hiểm khác mà Linh chưa từng nghĩ tới? Liệu lũy thừa có mang lại sự ổn định, hay chỉ là một hình thức khác của sự hỗn loạn?