Chương 20: Trang Nhật Ký Trắng & Lời Tạm Biệt Không Lời

 Sau khi hoàn tất Phương Trình Cuối Cùng, một phép toán không chỉ gói gọn trong những con số hay định lý mà còn ôm trọn cả trí tuệ, ký ức, và trái tim, Linh cảm thấy một luồng ánh sáng ấm áp bao bọc lấy mình, như một cái ôm dịu dàng của vũ trụ. Ánh sáng ấy không chói lóa, mà mềm mại, thấm sâu vào từng tế bào, xoa dịu mọi mệt mỏi và lo âu. Nó dần tan biến nhẹ nhàng, để lại trong Linh một cảm giác bình yên đến lạ lùng.

Khi ánh sáng cuối cùng mờ dần, đôi mắt Linh từ từ hé mở. Không còn những gam màu kỳ ảo của Xứ Sở Toán Học, không còn tiếng vang vọng của những định lý. Thay vào đó, một ánh sáng quen thuộc, ánh nắng chiều vàng óng, rải mình qua khung cửa sổ bằng gỗ cũ kỹ trong căn phòng của ông nội. Từng hạt bụi li ti lấp lánh trong không khí, nhảy múa trong những vệt nắng. Bức tường vôi đã bạc màu, với những vết nứt nhỏ li ti hằn sâu theo thời gian, vẫn đứng đó, lặng lẽ như một người bạn cũ, chứng kiến bao nhiêu buồn vui. Kệ sách gỗ sồi sẫm màu, với một lớp bụi mỏng vẫn phủ lên những cuốn sách toán học cũ xếp ngay ngắn, im lìm như chưa từng có điều gì xảy ra, như thể cuộc phiêu lưu vừa rồi chỉ là một khoảnh khắc trong một giấc ngủ sâu.

Linh từ từ ngồi dậy trên chiếc giường quen thuộc, ga trải giường hơi nhăn nhúm. Hơi thở cô bé vẫn còn gấp gáp, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì một cảm giác khó tả của sự trở về từ một nơi rất xa xôi. Cô nhìn quanh phòng, từng chi tiết nhỏ bé dường như vẫn y nguyên như trước khi cô bước vào cuộc phiêu lưu kỳ diệu: chiếc đèn bàn có chụp vải đã sờn, bức tranh phong cảnh treo nghiêng một chút, chiếc đồng hồ quả lắc cũ kỹ đang tích tắc đều đặn. Không còn hình ảnh Số 0 lấp lánh, không còn ánh sáng xoáy tròn của những công thức ma thuật, không còn bất kỳ vòng tròn nào phát sáng trên sàn nhà hay trần nhà. Mọi dấu vết vật lý của Xứ Sở Toán Học dường như đã biến mất hoàn toàn. Một nỗi bối rối nhẹ nhàng thoáng qua trong tâm trí Linh. Cô bé khẽ thì thầm, giọng nói vẫn còn hơi run rẩy, như đang tự hỏi chính mình, hay hỏi một ai đó vô hình trong không khí bao la của căn phòng: “Chỉ là một giấc mơ thôi sao? Mọi thứ… đều là một giấc mơ thôi ư?”

Cô vươn tay, chạm vào cuốn sách “Những Cánh Cửa Toán Học” nằm trên chiếc bàn gỗ sồi cũ kỹ bên cạnh giường. Bìa sách vẫn sờn, chữ trên đó vẫn phai màu. Trang sách vẫn mở ở mục "Số 0", đúng như cách cô đã bỏ lại trước khi chìm vào giấc ngủ kỳ lạ. Nhưng giờ đây, những dòng chữ và hình vẽ trong sách chỉ là văn bản bình thường, những ký hiệu đen trên nền giấy trắng ngả vàng, không còn phát sáng, không còn nhảy múa, không còn mời gọi cô vào một thế giới huyền bí nào nữa. Linh muốn tin rằng tất cả chỉ là một mộng tưởng, một giấc mơ quá sống động đến nỗi cô cảm thấy thật như đời thực. Nhưng khi cô lật nhẹ trang sách, một tờ giấy trắng mỏng manh, mềm mại, không phải giấy của sách, bất ngờ rơi ra từ giữa hai trang, lững lờ đáp xuống mặt bàn. Trên tờ giấy không có bất kỳ chữ viết nào, chỉ có một dấu chấm tròn duy nhất ở chính giữa – một nét mực mờ nhạt, như thể ai đó đã khẽ chấm đầu bút xuống rồi nhấc lên, hoặc như hơi thở cuối cùng của một linh hồn đã để lại dấu ấn. Dấu chấm ấy nhỏ bé, gần như vô hình, nhưng lại mang một sức nặng kỳ lạ, khiến trái tim Linh đập thình thịch, một nhịp đập nhanh hơn bình thường.

Một cảm giác thôi thúc vô hình, một tiếng gọi lặng lẽ từ sâu thẳm trong lòng, dẫn lối Linh. Cô bé từ từ mở ngăn kéo bàn học, nơi thường chứa những cây bút chì cùn, thước kẻ đã cũ và những mẩu giấy nháp. Trong đó, cô tìm thấy một cuốn sổ tay trắng tinh, bìa da mềm mại, màu nâu sẫm, giấy mịn màng, dường như chưa từng được sử dụng. Cuốn sổ không ghi tên người sở hữu. Không ghi năm tháng. Không có bất kỳ ký hiệu hay dấu vết nào trên bìa. Nhưng khi Linh run rẩy mở trang đầu tiên, một dòng chữ đã hiện lên, không phải bằng mực mà bằng một thứ ánh sáng xanh lơ dịu nhẹ, như được viết sẵn trong không khí, từ từ hiện rõ từng nét:

YAML
Chương 1: Trang Sách Biết Xoay...

Linh sững người. Đôi bàn tay cô bé run run khi chạm vào dòng chữ phát sáng, cảm nhận một luồng điện nhẹ truyền qua các ngón tay. Không cần suy nghĩ, không cần phải tìm kiếm câu từ nào trong tâm trí, cô bé cầm lấy cây bút ánh sáng kỳ lạ mà cô tìm thấy trên bàn, một cây bút mà cô chưa từng thấy trước đây. Không biết vì sao, nhưng những từ ngữ tuôn chảy ra từ đầu bút, không phải từ ý thức mà từ một nguồn sâu thẳm hơn, như đã được viết sẵn trong trái tim cô, như đã được ghi khắc trong tâm hồn cô từ rất lâu rồi. Cô bắt đầu viết, không một chút ngập ngừng, như đang ghi lại một câu chuyện mà cô là nhân vật chính, một câu chuyện đã thay đổi cuộc đời cô vĩnh viễn.

Khi dòng chữ đầu tiên hoàn thành trên trang giấy, một điều kỳ lạ và kỳ diệu bắt đầu xảy ra, không ồn ào, không phô trương, mà tinh tế đến mức Linh gần như không nhận ra ngay lập tức: Các ký hiệu toán học trong sách vở quanh phòng – những con số trên bìa cuốn sách giáo khoa, những biểu thức trên trang giấy nháp còn dang dở trên bàn – bắt đầu lấp lánh ánh sáng yếu ớt, như thể chúng vừa được đánh thức khỏi một giấc ngủ dài, một cách khẽ khàng và huyền bí. Một làn gió nhẹ thoảng qua căn phòng, không phải gió từ cửa sổ đang đóng, mà một cơn gió mang theo mùi giấy mới tinh khôi, mùi hơi đất của bảng đen cũ, mùi phấn bảng, và cả mùi áo khoác ấm áp của ông nội, như thể Xứ Sở Toán Học đang khẽ thì thầm bên tai cô. Trên bàn, chiếc compa bằng kim loại bỗng xoay nhẹ một vòng, rồi lại một vòng nữa, tạo ra tiếng "cót két" nhỏ, dù không ai chạm vào. Chiếc thước kẻ cũng dịch chuyển một chút, như thể có một lực vô hình nào đó đang đẩy nhẹ.

Linh mỉm cười. Một nụ cười thanh thản, mãn nguyện, không còn chút bối rối hay sợ hãi nào. Cô bé không cần phải nói. Cô cảm nhận được. Cô biết rằng đó không phải là giấc mơ. Xứ Sở Toán Học vẫn còn đó, không phải là một thế giới tách biệt, mà là một phần không thể tách rời của thế giới thực tại, một phần sống động trong chính cô, như thể mọi quy luật, mọi bí ẩn của toán học giờ đây... biết thở, biết cảm nhận, biết tồn tại cùng cô. Cô tiếp tục viết, từng nét chữ như một lời khẳng định, một sự chấp nhận, một sự hòa nhập sâu sắc giữa hai thế giới, hai bản thể.

Không có phép màu rực rỡ bùng nổ, không có tiếng hát vang trời của các Định Lý, không có sự xuất hiện trở lại của những Phép Toán hay Biến Số. Chỉ là sự ấm áp dịu dàng lan tỏa trong lồng ngực của một đứa trẻ đã hiểu rằng Toán học không phải là một đối tượng để chinh phục hay chiến thắng, mà là một người bạn để đồng hành, một ngôn ngữ để hiểu thế giới và chính bản thân mình, một tri thức để soi sáng tâm hồn. Từ khung cửa sổ, nơi ánh nắng chiều vẫn đang ngả dần, một đám mây trắng muốt, bồng bềnh, bất ngờ mang hình dấu ∞ (vô cực) lững lờ trôi qua bầu trời xanh thẳm, như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng về sự vô tận của tri thức và những khả năng không giới hạn của cuộc đời.

Dòng cuối cùng trong cuốn sổ tay, được viết bằng ánh sáng dịu nhẹ của cây bút, gói gọn toàn bộ hành trình của Linh, một chân lý đơn giản nhưng sâu sắc:

Thế giới logic không cần em phải đúng hoàn toàn. Chỉ cần em dám bước vào, dám khám phá, dám thử, và dám tin tưởng vào bản thân.

Cô bé nhẹ nhàng đặt cây bút xuống. Ánh sáng từ cây bút mờ dần, và cuốn sổ tay trở lại màu trắng tinh khiết. Cuốn sách Toán cũ trên bàn rung nhẹ một lần cuối, như một lời chào tạm biệt hoặc một lời cảm ơn. Rồi, một trang sách tự lật, không phải bằng tay Linh, mà như được một làn gió vô hình lật mở. Trang mới – trắng tinh, trống rỗng, chờ đợi những phép tính và định nghĩa mới. Nhưng gió, như có ý thức, khẽ cuốn đi một dòng chữ nhỏ li ti, lấp lánh như bụi kim cương ở cuối mép giấy, gần như không thể nhìn thấy, chỉ đủ để Linh cảm nhận bằng trái tim mình:

Hẹn gặp lại… ở một bài toán khác.

Đây không phải là dấu chấm hết. Đôi khi, câu trả lời không nằm ở cuối bài toán được giải, không phải là một con số cố định hay một định lý cuối cùng. Mà ở khoảnh khắc bạn dám hỏi: "Nếu mình thử cách khác thì sao?" Là ở khoảnh khắc bạn dám bước vào một cuộc phiêu lưu, dám chấp nhận những điều chưa biết, dám kết hợp lý trí với trái tim, dám lắng nghe những lời thì thầm của tri thức trong chính tâm hồn mình.

“Chiếc La Bàn Số Học” khép lại, không phải bằng dấu chấm hết của một câu chuyện đã kết thúc, mà bằng một… Số 0 tròn đầy, lấp lánh ánh bạc, giờ đây không còn là sự hư vô mà là sự khởi đầu của vô tận – một biểu tượng của sự gợi mở, bao dung, của sự sẵn sàng để bắt đầu lại bất kỳ lúc nào, một vòng tròn của tri thức không ngừng quay, một hành trình không bao giờ thực sự kết thúc, mà chỉ là một chương mới mở ra trong cuốn sách cuộc đời. Linh biết rằng, từ giờ trở đi, mỗi bài toán trong cuộc sống, dù là con số hay cảm xúc, đều sẽ là một cánh cửa mới để cô khám phá.

Chương 19: Phương Trình Của Trái Tim & Trí Tuệ

 Sau trận chiến long trời lở đất tại Tòa Lâu Đài Đại Số, một trận chiến không chỉ bằng sức mạnh mà còn bằng trí tuệ và sự kiên định của logic, Linh tưởng chừng như đã giành chiến thắng cuối cùng. Cô bé nghĩ rằng mọi thứ đã trở lại đúng quỹ đạo, rằng Xứ Sở Toán Học đã được cứu vớt hoàn toàn khỏi bờ vực của sự hỗn loạn. Nhưng sự thật phũ phàng, một chân lý nghiệt ngã hơn cả những định lý phức tạp nhất, dần hiện ra, lạnh lẽo và không thể chối cãi: "Định Lý Bị Lãng Quên" không bị tiêu diệt hoàn toàn — nó chỉ tạm lui vào "Vùng Biên Của Không Ghi Nhớ", một khoảng trống đen tối vô định nơi những ý niệm bị bỏ rơi vẫn còn tồn tại âm ỉ, như những vết sẹo sâu thẳm trên cơ thể tri thức, chờ đợi cơ hội để trỗi dậy một lần nữa. Thế giới Toán học vẫn còn mất cân bằng, những vết sẹo của sự hỗn loạn vẫn còn hằn sâu trên từng con số và biểu thức, nếu Linh không thể hoàn tất Phương Trình Cuối Cùng – thứ duy nhất có thể định nghĩa lại mối quan hệ cốt lõi giữa lý trí và cảm xúc, giữa cái đã học được từ sách vở và cái cần hiểu bằng trái tim, giữa logic khô khan và linh hồn con người.

Linh khẽ chớp mắt, cố gắng thích nghi với một thực tại mới đầy mơ hồ. Cô bé không còn ở Tòa Lâu Đài Đại Số đổ nát, nơi những khối ký hiệu toán học vẫn còn rỉ khói, cũng không còn ở Thư Viện Vạn Biểu Đồ đã được hồi sinh, nơi những biểu đồ đang lấp lánh sự sống. Cô tỉnh dậy trong Một Không Gian Trắng Tinh, vô tận, không có bất kỳ hình dạng, màu sắc, hay kết cấu nào. Không một tiếng động nào phá vỡ sự tĩnh lặng tuyệt đối, không một luồng gió nào lay động không khí, không một điểm tham chiếu nào để định hướng. Mọi giác quan của cô dường như bị tước bỏ, chỉ còn lại ý thức trần trụi, cô độc. Không khí không có mùi, không có vị, chỉ là một sự trống rỗng hoàn hảo, bủa vây lấy cô. Cô gọi, giọng nói của mình vang vọng một cách lạ lùng, xa xăm trong sự tĩnh lặng đó, như một âm thanh đơn độc trong vũ trụ vô biên: “Số 0? Thầy Pi? Phép Cộng? Có ai ở đó không?” Mỗi từ thốt ra đều tan biến vào khoảng không, không có tiếng vọng lại, chỉ có sự im lặng bao la, nhấn chìm cô vào sự cô độc.

Rồi, một tiếng vọng mơ hồ, không rõ từ đâu tới, không phải từ miệng ai đó, mà trực tiếp vang lên trong tâm trí cô bé, như một lời nhắc nhở từ sâu thẳm bản ngã, từ chính linh hồn của Xứ Sở Toán Học:

Chính con là người phải viết phần còn lại… phần quan trọng nhất.

Linh từ từ nhìn xuống. Trên tay cô không phải là cuộn Công Thức Cổ Đại đã được hồi sinh, mà là một bảng trắng khổng lồ, tựa hồ được làm từ chính không gian tinh khiết này, bề mặt của nó nhẵn mịn và lạnh lẽo. Kế bên là một cây bút, không phải cây bút chì quen thuộc của cô, mà là một cây bút được tạo thành từ ánh sáng thuần khiết, lấp lánh như một ngôi sao nhỏ. Và một điều kỳ lạ hơn nữa, một cảm giác sâu sắc và hữu hình: Linh cảm nhận một trái tim đang đập lặng lẽ trong lồng ngực cô, không phải là nhịp đập sinh học, mà là nhịp đập của cảm xúc, của ý nghĩa, của sự sống, của tình yêu và sự thấu hiểu. Nó phát ra một thứ ánh sáng ấm áp, dịu nhẹ, màu hồng phấn, tương phản hoàn toàn với sự trắng tinh lạnh lẽo và trống rỗng của không gian, như một ngọn lửa nhỏ trong một vùng băng giá.

Với sự tò mò pha lẫn một chút bối rối nhưng cũng đầy niềm tin, Linh khẽ chạm ngón tay vào bề mặt mịn màng của bảng trắng. Ngay lập tức, bảng trắng không còn là một bề mặt phẳng đơn thuần. Nó biến thành một cánh cổng dẫn vào dòng chảy bất tận của thời gian và ký ức. Linh được dẫn qua những mảnh ký ức quan trọng nhất trong cuộc đời mình, không phải dưới dạng những đoạn phim tuyến tính hay hình ảnh tĩnh thông thường, mà là những biểu đồ cảm xúc đa chiều, đồ thị thời gian lượn sóng, đường cong nỗi sợ, và tiệm cận của lòng tin, tất cả đều được biểu diễn bằng ngôn ngữ toán học, nhưng lại thấm đẫm cảm xúc con người một cách lạ kỳ.

Cô bé thấy lại rõ nét cảnh ông nội kiên nhẫn dạy cô giải bài toán đầu tiên về phép cộng, nụ cười hiền hậu của ông hiện rõ như một điểm sáng trên đồ thị. Cô cảm nhận lại từng nét chữ ông viết ra trên giấy caro, và cảm giác ấm áp, hân hoan khi cô bé tìm ra đáp án đúng đầu tiên. Ký ức này hiện lên như một đồ thị tăng trưởng niềm vui, bắt đầu từ điểm 0 của sự chưa biết và vươn lên theo một đường cong parabol hoàn hảo của sự hiểu biết và khám phá, không có giới hạn. Cô bé cảm nhận lại rõ ràng cảm giác thất bại, sự tủi thân và nước mắt nóng hổi khi cô nhận điểm kém môn Toán đầu tiên, khi cô không thể giải được một bài toán đơn giản mà bạn bè đều làm được. Ký ức này hiện lên như một đường cong suy giảm niềm tin, chạm gần trục hoành của sự nản lòng nhưng không bao giờ chạm tới nó, biểu thị rằng hy vọng không bao giờ biến mất hoàn toàn, nó chỉ tiệm cận đến giới hạn của sự chịu đựng. Niềm vui vỡ òa, bừng sáng trong tâm trí cô, lần đầu tiên Linh hiểu được khái niệm phân số – cách chia một chiếc bánh thành những phần bằng nhau, hay cách một con số có thể là một phần của một tổng thể lớn hơn, một sự chia sẻ tri thức. Ký ức này là một biểu đồ phân chia ánh sáng, nơi ánh sáng của tri thức lan tỏa thành nhiều phần bằng nhau, rõ ràng và hài hòa, mang lại sự cân bằng. Rồi cô bé nghe lại lời an ủi trầm ấm của ông nội, không phải bằng lời nói hữu hình, mà bằng một phương trình cảm xúc được khắc sâu trong tâm trí cô, một định lý không thể chối cãi: “Toán học không phải để thắng ai cả. Nó là cách con hiểu thế giới, hiểu cách mọi thứ vận hành, hiểu các mối quan hệ phức tạp, và quan trọng nhất, hiểu chính bản thân con.” Lời nói này hiện lên như một định lý của sự chấp nhận, một hằng số không thay đổi qua thời gian, định hình nhân cách cô. Mỗi ký ức là một phép toán, mỗi cảm xúc là một biến số không ngừng thay đổi, tất cả tạo nên một hệ phương trình phức tạp về cuộc đời Linh.

Trong dòng chảy của những ký ức được biểu diễn bằng ngôn ngữ toán học ấy, Linh bỗng nhận ra một chân lý sâu sắc, một sự giác ngộ đột ngột, như một tia chớp đánh trúng tâm hồn. Cô hiểu rằng: Tất cả những gì cô đã học được từ sách vở và thầy cô, những gì cô đã trải qua trong cuộc sống, những gì cô đã hiểu bằng lý trí, những gì cô đã yêu thương bằng trái tim, những giọt nước mắt và nụ cười – tất cả đều không phải là những mảnh rời rạc, vô nghĩa. Chúng đều là một phần không thể thiếu của Phương Trình Cuối Cùng, một phương trình không chỉ tính toán con số khô khan, mà còn tính toán cả linh hồn con người, cả bản chất của sự tồn tại.

Với một sự sáng suốt chưa từng có, và một cảm giác thôi thúc từ trái tim đang đập lặng lẽ, Linh bắt đầu viết lên bảng trắng, không phải bằng logic khô khan, mà bằng sự kết hợp hài hòa giữa trí tuệ đã thu nhận và cảm xúc chân thật, từng ký hiệu như thấm đẫm ý nghĩa cuộc đời cô, từng nét bút phát ra ánh sáng:

Trong phương trình này, Logic đại diện cho kiến thức toán học cứng nhắc, những định lý, công thức mà cô đã học và ghi nhớ. Trực giác là khả năng cảm nhận, sự linh cảm, những "ý tưởng chợt đến" không theo một trình tự logic rõ ràng, cả trong toán học và trong cuộc sống. Lỗi lầm là biến số của sự thất bại, những bài học đau đớn nhưng cần thiết để trưởng thành. Chúng được đặt trong dấu ngoặc, nâng lên lũy thừa Ký ức, cho thấy những lỗi lầm và trải nghiệm không mất đi, mà được tích lũy và tôi luyện theo thời gian, tạo nên chiều sâu của trí tuệ và kinh nghiệm. Cảm xúc là những yếu tố vô hình nhưng mạnh mẽ như tình yêu, nỗi sợ, niềm vui, nỗi buồn, sự đồng cảm. Chúng được chia cho Thấu hiểu, hàm ý rằng cảm xúc chỉ có giá trị khi được lý trí và lòng trắc ẩn thấu hiểu, nếu không chúng sẽ trở thành hỗn loạn và vô nghĩa. Và cuối cùng, Tồn tại không phải là một con số cụ thể, mà là một khái niệm trừu tượng nhưng sâu sắc, là ý nghĩa của cuộc sống, là sự cân bằng tuyệt đối giữa lý trí và cảm xúc, giữa kiến thức và trải nghiệm, giữa cái hữu hình và vô hình.

Khi dòng phương trình dần hoàn chỉnh, Linh cúi xuống, thì thầm một câu cuối cùng, không phải cho bảng trắng, mà cho chính mình, cho số phận của mình, cho hành trình đã qua:

Tôi không phải là đáp án được định sẵn. Tôi là biến số tự tìm đường giải phương trình của mình, một hành trình không ngừng nghỉ.

Ngay khi Linh viết xong dòng chữ đó, bảng trắng khổng lồ rực sáng, ánh sáng từ phương trình cô vừa viết bùng lên, lan tỏa khắp Không Gian Trắng Tinh. Trong tâm khảm, Linh cảm nhận một sự kết nối sâu sắc, một sự hiện diện quen thuộc đến nỗi cô bé gần như có thể chạm vào. Cô gặp lại Số 0 — không còn là một nhân vật độc lập, một đốm sáng di chuyển bên cạnh cô, mà như một phần tâm thức của cô, một ký ức sống động, một nguyên lý được khắc sâu trong bản thể, trong từng thớ thịt và dòng máu.

Số 0 mỉm cười, một nụ cười ấm áp và bao dung, như thể nó đã luôn ở đó, trong sâu thẳm con người Linh, chờ đợi giây phút này. Giọng nói của nó không còn là những âm thanh máy móc hay tiếng "tích tắc" quen thuộc, mà là một luồng suy nghĩ trực tiếp, một chân lý được truyền tải bằng cảm xúc, không cần ngôn ngữ:

Không có ta, mọi thứ vô nghĩa, mọi phép tính đều không có điểm bắt đầu, mọi khái niệm đều không có giới hạn, chỉ là một khoảng không vô định. Nhưng chỉ với ta, mọi thứ cũng trở thành hư vô, trở thành một vòng lặp không lối thoát của sự trống rỗng. Cân bằng là có mặt... rồi buông tay, để những điều khác có thể tồn tại và phát triển, để dòng chảy của tri thức không ngừng tiếp diễn.

Với một cử chỉ nhẹ nhàng, đầy trìu mến, Số 0 đặt tay lên lồng ngực Linh, ngay vị trí trái tim đang đập. Nó không còn là đốm sáng vật lý, mà là một luồng năng lượng thuần khiết, hòa nhập vào cô bé, tan chảy vào cô. Số 0 từ từ biến thành một dấu chấm tròn hoàn hảo, lấp lánh ánh bạc, khắc sâu nơi ngực Linh, ngay trên trái tim cô. Đó không phải là một hình xăm đau đớn, mà là một biểu tượng vĩnh cửu, một dấu ấn không thể phai mờ, nhắc nhở cô về điểm khởi đầu, về sự trống rỗng mang tiềm năng vô hạn, về sự cân bằng giữa có và không, về sự khởi nguồn của mọi định nghĩa.

Từ bảng trắng, nơi Phương Trình Của Trái Tim & Trí Tuệ đang phát sáng rực rỡ, một cánh cửa ánh sáng khổng lồ từ từ mở ra. Nó không phải là một cánh cửa vật chất, mà là một cổng năng lượng, một đường hầm của sự hiểu biết và chấp nhận, dẫn đến một không gian khác. Một câu cuối cùng, như một dòng mã lệnh hoàn chỉnh của một chương trình, một lệnh Return của một hàm số đã thực thi xong nhiệm vụ, bay ra từ cánh cửa, xoáy vào không gian trắng tinh như dòng code đang chạy đúng hướng, tìm về đích đến của mình:

(Tạm dịch: Trở về với sự Hiểu biết và sự Chấp nhận, sẽ dẫn lối về Nhà.)

Linh mỉm cười, một nụ cười thanh thản và đầy sự giác ngộ, như thể cô đã tìm thấy điều mà mình đã tìm kiếm bấy lâu nay. Cô bé bước vào cánh cửa ánh sáng, cảm giác nhẹ tênh, như chính cô là một phần của một hàm số đang chạy đúng hướng, một biến số đã tìm được nghiệm của cuộc đời mình, một linh hồn đã tìm thấy chân lý của mình. Cô không còn cảm thấy nỗi sợ hãi hay lo lắng. Mọi gánh nặng, mọi áp lực từ cuộc chiến đã qua đều tan biến, nhường chỗ cho sự bình yên.

Trước khi cánh cửa khép lại hoàn toàn, một giọng nói thì thầm, không phải của ai cụ thể, mà là tiếng vọng của chính Xứ Sở Toán Học, của vũ trụ tri thức, vang lên trong tâm trí Linh, một lời khẳng định cuối cùng:

Một phương trình đẹp là phương trình có nghiệm, và nghiệm… là con.

Linh mỉm cười, nụ cười thanh thản và đầy sự giác ngộ. Ánh sáng trắng rực rùng rùng bùng lên, bao trùm lấy cô bé, và khi nó dịu đi… mọi thứ trở nên tĩnh lặng, không còn tiếng vọng, không còn không gian trắng. Cô bé đã hoàn thành sứ mệnh của mình, không phải bằng cách chiến đấu với một kẻ thù, mà bằng cách giải một phương trình của chính tâm hồn mình.

Chương 18: Liên Minh Toán Học & Trận Chiến Cuối Cùng

 Từ tàn tích đổ nát của Tòa Lâu Đài Đại Số, nơi những khối ký hiệu toán học vẫn còn rỉ khói và những phép tính sai lệch vẫn còn rên rỉ trong không khí, Linh quỳ gối. Toàn bộ kiến trúc vĩ đại của tri thức giờ đây nứt toác, như một định lý bị phá vỡ, lộ ra những vết thương sâu hoắm. Mặt đất bên dưới cô bé vỡ ra thành từng mảng lớn, mỗi phương trình phức tạp, mỗi định lý cổ xưa hóa thành bụi, tan biến vào hư không với tiếng "xào xạc" đau đớn.

Bên cạnh Linh, Số 0 đang hấp hối, đốm sáng màu bạc của nó nhấp nháy yếu ớt, những vết rạn nứt lan rộng trên bề mặt trong suốt của nó, như thể nó sắp tan rã hoàn toàn. Linh ôm chặt Số 0 vào lòng, cảm nhận cơ thể bé nhỏ của nó đang dần nguội lạnh. Nước mắt nóng hổi của cô bé hòa lẫn với ánh sáng mờ nhạt từ Công Thức Cổ Đại đang lấp lánh trong tay. Từ sự kết hợp kỳ diệu giữa cảm xúc thuần khiết và tri thức tối thượng này, một vòng sáng màu xanh ngọc bích, rực rỡ và đầy hy vọng, không ngừng lan tỏa. Vòng sáng đó không chỉ bay lên bầu trời xám xịt, mà còn xuyên qua mọi không gian và thời gian của Xứ Sở Toán Học, như một tín hiệu cầu cứu khẩn cấp, một lời thỉnh cầu cuối cùng của sự tồn tại. Ánh sáng ấy, mang theo nỗi đau và hy vọng của Linh, tỏa khắp mọi ngóc ngách của Vương Quốc Số, chạm đến từng con số, từng ký hiệu, từng định lý.

Ngay lập tức, từ khắp nơi trong Xứ Sở Toán Học, những tia sáng riêng biệt bắt đầu tụ hội, đáp lại lời kêu gọi của Linh, như những chiến binh đang lao về chiến trường định mệnh. Liên Minh Toán Học đang hình thành, không phải bằng vũ khí vật chất, mà bằng bản chất cốt lõi của chúng:

  • Phép Cộng xuất hiện đầu tiên, dáng người vạm vỡ, mặc áo giáp nặng nề được ghép từ những dấu "+" khổng lồ, sáng chói. Ông vác một chiếc khiên tròn được tạo thành từ những con số nguyên dương liên tiếp, tỏa ra năng lượng màu vàng ấm áp, tượng trưng cho sự tăng cường và tích lũy. Khi ông bước đi, mặt đất dưới chân dường như trở nên vững chãi hơn.

  • Theo sau là Phép Trừ, nét mặt nghiêm nghị, lạnh lùng, cưỡi trên một con ngựa được tạo thành từ những số âm đang phi nước đại, móng guốc của nó dẫm lên không gian, để lại những vệt ánh sáng tối màu. Trên tay ông là một cây thương sắc bén, được rèn từ những dấu "-", mang sức mạnh làm suy yếu, phân rã kẻ địch, làm giảm đi cường độ của bất cứ thứ gì nó chạm vào.

  • Hình Tròn Già chậm rãi lăn đến, vẻ mặt từ bi nhưng kiên định. Ông không đơn độc, mà đi cùng một đội binh gồm các hình học cơ bản – những chiến binh được tạo thành từ các hình trụ vững chắc làm khiên chắn, và những cung tên làm từ các tam giác sắc nhọn bay lượn trên không trung, sẵn sàng bảo vệ và tấn công bằng sự chính xác của hình học Euclid.

  • Quái Vật Vô Tỉ, từng là kẻ thù đáng sợ, giờ đây đã ổn định lại, không còn gào thét trong sự hỗn loạn. Cơ thể nó chuyển động theo một chu kỳ nhịp gõ 22/7, từng phần cơ thể là một số thập phân vô hạn không tuần hoàn, phát ra những âm thanh "tích tắc, tích tắc" đều đặn. Nó đại diện cho sự phức tạp và sự bất định có quy luật, một phần không thể thiếu của tri thức.

  • Các Số Nguyên Tố (2, 3, 5, 7, 11, 13...) xuất hiện như những hiệp sĩ cổ đại, mặc áo choàng lấp lánh như thiên hà, mỗi người mang một thanh kiếm "không chia được" – biểu tượng cho sự bất khả phân của chúng, sức mạnh nguyên thủy và tinh khiết của những viên gạch xây dựng mọi con số. Chúng đứng thành hàng ngang, tạo thành một bức tường không thể bị xuyên thủng bởi phép chia.

  • Và cuối cùng, ba Biến Số quyền năng, X, Y, Z, xuất hiện một cách linh hoạt. Cơ thể họ biến hình liên tục theo từng khoảnh khắc, từ hình cầu sang hình lập phương, từ khối ánh sáng sang dòng năng lượng. Họ là những biểu tượng của sự không xác định, sự tiềm năng, khả năng thích nghi và hỗ trợ Linh trong việc giải quyết những logic không xác định, những phương trình đa chiều.

Mỗi người trong Liên Minh này không chỉ là một cá thể, mà là một biểu tượng sống của một thành phần toán học, một quy luật tự nhiên. Khi họ kết hợp lại, họ tạo thành một phương trình sống, một hệ thống cân bằng và mạnh mẽ, sẵn sàng đối đầu với bất kỳ sự hỗn loạn nào.

Trận chiến định mệnh bắt đầu. Định Lý Bị Lãng Quên hiện nguyên hình một cách đáng sợ nhất: không còn là con rồng đen, mà là một cơn bão dữ dội, cuồng nộ, được tạo thành từ vô số mảnh rời rạc của định nghĩa, những ký hiệu chồng chéo lên nhau một cách vô nghĩa, cùng vô vàn câu hỏi không lời đáp, những mệnh đề mâu thuẫn tự xoắn vào nhau. Nó là sự hiện thân của phi lý, của sự hủy diệt khái niệm, của nỗi sợ hãi kiến thức.

Hắn gầm lên, giọng nói vang dội như hàng ngàn tiếng thét của sự hỗn loạn, làm rung chuyển cả không gian: “LOGIC LÀ XIỀNG XÍCH! SỐ LÀ NHÀ TÙ! TA LÀ TỰ DO TUYỆT ĐỐI! TỰ DO KHÔNG CẦN ĐỊNH NGHĨA! TỰ DO KHÔNG CẦN QUY LUẬT!” Hắn tung ra đòn tấn công kinh hoàng nhất — Phép Xoá Định Nghĩa Vĩnh Viễn. Khi luồng năng lượng đen tối này chạm vào bất cứ thứ gì, nó không chỉ phá hủy, mà còn khiến mọi thứ biến mất khỏi trí nhớ và lịch sử của Xứ Sở Toán Học, như thể chúng chưa từng tồn tại. Một khoảng trống lạnh lẽo, vô nghĩa xuất hiện ở nơi chúng từng hiện hữu.

Cuộc chiến nghẹt thở bắt đầu, một trận chiến không chỉ bằng sức mạnh vật lý mà còn bằng sự sắc bén của trí tuệ, sự bền bỉ của ký ức và lòng can đảm của những người bảo vệ chân lý:

  • Phép Cộng di chuyển chậm rãi nhưng vững chắc, liên tục tăng cường năng lượng cho đồng minh gần nhất. Ông đặt khiên chắn của mình cạnh Phép Trừ, và ngay lập tức, sức mạnh làm suy yếu của Phép Trừ được nhân lên gấp bội (+3 vào sức mạnh của Hình Tam Giác đang bị tấn công, hoặc tăng tốc độ di chuyển của X).

  • Phép Trừ với nét mặt nghiêm nghị, cưỡi ngựa số âm, lao vào đội hình của Định Lý. Cây thương của ông không đâm thủng, mà làm yếu Định Lý bằng cách cắt bớt những câu mệnh đề rối rắm, những nghịch lý, những ý tưởng sai lệch đang tạo nên thân thể của nó. Mỗi nhát đâm của cây thương làm Định Lý co rúm lại, một phần cơ thể hỗn loạn của nó tan biến.

  • Các chiến binh hình học không lao vào tấn công trực diện. Thay vào đó, họ nhanh chóng dựng lên những "Tường Hàm Số Bậc Hai" – những tấm khiên cong hoàn hảo theo hình parabol. Khi Định Lý tung ra những đòn tấn công, những bức tường này không chặn đứng mà uốn cong đường đi của đòn tấn công, phản lại chính nó, khiến những mảnh định nghĩa bị xóa sổ tự quay lại và hủy hoại cơ thể của Định Lý.

  • Quái Vật Vô Tỉ không tấn công hay phòng thủ trực tiếp. Nó nhảy múa theo một nhịp điệu loạn xạ, không thể đoán trước, nhưng lại tuân theo tỷ lệ vàng (1.618...) và những chuỗi số Fibonacci. Nó làm rối loạn Định Lý bằng "Tỷ Lệ Không Đoán Được", khiến các phép tính của Định Lý bị tắc nghẽn, không thể tìm ra quy luật, khiến nó tự rơi vào một trạng thái hỗn loạn bên trong.

  • X, Y, Z (Biến Số), với khả năng biến hình liên tục, áp sát Định Lý Bị Lãng Quên. Họ không tấn công, mà dùng chính bản chất logic của mình để đưa Định Lý vào một vòng lặp logic vô tận: “Nếu ngươi đúng, ngươi sai. Nếu ngươi sai, ngươi đúng.” Vòng lặp này làm Định Lý bị mắc kẹt trong chính sự phi lý của nó, khiến nó gào thét trong bất lực và tự mâu thuẫn.

Đây không chỉ là một cuộc chiến của những thực thể, mà là một ẩn dụ toán học sống động: Cuộc chiến thể hiện tính cân bằng nội tại giữa hệ thống (logic, quy luật)biến động (hỗn loạn, sự không chắc chắn). Cả hai yếu tố này đều cần thiết cho sự tồn tại của vũ trụ, nhưng chỉ có thể tồn tại nếu chúng hiểu nhau, nếu có một sự kiểm soát, một sự điều hòa.

Linh, giữa chiến trường hỗn loạn, quỳ xuống bên Số 0 đang hấp hối. Cô ôm chặt lấy nó, cảm nhận những vết rạn nứt lan rộng trên cơ thể trong suốt của nó, ánh sáng của nó mờ dần. Cô đặt Số 0 vào trung tâm của Công Thức Cổ Đại vừa được vẽ lại bằng ký hiệu ánh sáng, giờ đây nó lấp lánh như một bản đồ sao. Linh nhắm mắt lại, từng lời thốt ra như một lời tuyên thệ, một chân lý vĩnh cửu:

“Một thế giới toán học thiếu Số 0 là một phương trình không khởi đầu, không có điểm tựa, không có giới hạn, chỉ là hư vô. Nhưng cũng không thể thiếu những biến động vô tỉ, những câu hỏi chưa lời giải, những điều tưởng chừng phi lý. Tôi không chọn hủy diệt cái sai để bảo vệ cái đúng — tôi chọn HIỂU cả hai, hiểu vai trò của từng yếu tố, để tạo nên sự cân bằng!”

Cô bé bắt đầu viết, không bằng mực, mà bằng ánh sáng từ cây bút chì, bằng chính tâm hồn mình, vào khoảng trống của Công Thức Cổ Đại:

(Tạm dịch: Tổng hợp của Điểm Gốc (Số 0), những biến số (sự thay đổi và linh hoạt), những phép toán cơ bản (Cộng và Trừ, đại diện cho mọi phép tính), và Cảm xúc (trực giác, sự thấu hiểu, niềm tin của con người), sẽ tạo nên Sự Cân Bằng cho toàn bộ vũ trụ toán học.)

Ngay dưới dấu sigma (), một ký hiệu trái tim nhỏ bé, lấp lánh ánh sáng vàng kim, lặng lẽ xuất hiện, như một biểu tượng của tình yêu thương, sự thấu hiểu, và niềm tin – những yếu tố tưởng chừng phi toán học lại là chìa khóa cuối cùng để giải quyết mọi nghịch lý.

Đỉnh điểm của trận chiến đến một cách đột ngột. Định Lý Bị Lãng Quên, bị dồn vào đường cùng, gào thét một tiếng giận dữ cuối cùng, xé rách bầu trời của Lâu Đài Đại Số bằng một ký hiệu lỗi khổng lồ, một mệnh đề phi lý tột cùng:

(Không tồn tại X thuộc tập số thực sao cho X là chính nó – một tuyên bố của sự phi tồn tại, sự mất mát bản thể, sự vô nghĩa hoàn toàn.)

Linh đáp lại bằng lời thì thầm, giọng cô bé đầy bình tĩnh và sự thấu hiểu: “Tôi không cần tồn tại trong tập xác định hữu hạn của người. Tôi không phải là một phương trình để có nghiệm hay không nghiệm. Tôi là kết quả của tất cả, là tổng hợp của mọi yếu tố, là cầu nối giữa các khái niệm, giữa logic và cảm xúc.”

Ngay lập tức, phương trình cô viết trên cuộn giấy Công Thức Cổ Đại phát sáng dữ dội, một luồng ánh sáng trắng tinh khiết, rực rỡ đến chói mắt, kết nối mọi đồng minh trong Liên Minh Toán Học bằng những tia sáng bạc, tạo thành một mạng lưới năng lượng khổng lồ.

Một luồng ánh sáng khổng lồ, mạnh mẽ từ Công Thức Cổ Đại bùng nổ, cuốn lấy Định Lý Bị Lãng Quên. Hắn la lên trong sợ hãi và đau đớn tột cùng, thân hình rồng đen của hắn bắt đầu tan rã thành hàng tỷ các biểu tượng toán học rơi rụng – những số 0, 1, dấu cộng, trừ, tích phân… tan biến vào không khí. Hắn không bị tiêu diệt hoàn toàn, mà bị đẩy lùi, bị hút vào một khoảng trống đen vô định hình: một “Vùng Biên Của Không Ghi Nhớ” – nơi những khái niệm bị lãng quên mãi mãi tồn tại nhưng không còn sức mạnh để tác động.

Mọi thứ dừng lại đột ngột. Tiếng nổ, tiếng gầm rú, tiếng va đập… tất cả đều tắt lịm. Một sự im lặng bao trùm khắp Lâu Đài Đại Số. Mọi người trong Liên Minh Toán Học đứng im lặng, nhìn về phía khoảng trống đen nơi Định Lý Bị Lãng Quên biến mất. Bầu trời xám xịt dần sáng trở lại, một tia nắng rạng rỡ xuyên qua những đám mây bụi. Những vết nứt trên Lâu Đài Đại Số từ từ liền lại. Những cây Logarit, vốn bị héo úa, mọc lại xanh tươi. Các hình học bị méo mó được tái tạo hoàn hảo. Số 0, trong tay Linh, lấp lánh trở lại với ánh sáng bạc nguyên bản… nhưng rồi, nó cũng bắt đầu mờ dần, nhẹ nhàng tan biến vào không khí, như một nhiệm vụ đã hoàn thành.

Linh đứng một mình trong vòng tròn logic do các đồng minh tạo nên, giữ chặt cuộn Công Thức Cổ Đại đang tự viết tiếp, không còn là những ký hiệu cứng nhắc mà là những dòng chảy ánh sáng.

Một dòng chữ cuối cùng hiện ra trên cuộn giấy, lấp lánh như một lời nhắn nhủ vĩnh cửu:

CÒN MỘT ĐIỀU CUỐI CÙNG… CHỈ KHI HIỂU MÌNH LÀ MỘT PHẦN, TA MỚI TẠO NÊN TOÀN THỂ.

Mọi thứ mờ dần xung quanh Linh, như một giấc mơ tan biến. Ánh sáng bao trùm lấy cô bé, và khi nó dịu đi… cô thấy mình trở về căn phòng cũ của mình, nơi chiếc bàn học quen thuộc, những cuốn sách Toán đang mở, và cây bút chì vẫn nằm gọn trong tay.

Chương 17: Tòa Lâu Đài Đại Số & Công Thức Cổ Đại

 Ánh sáng xanh tím kỳ diệu từ Biểu Đồ Gốc trong bàn tay Linh dần yếu đi, nhường chỗ cho một thứ ánh sáng đỏ rực, lập lòe như ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Ánh sáng này hắt lên khuôn mặt non nớt của Linh và bề mặt lấp lánh của Số 0, vẽ nên những vệt màu đầy lo lắng và kịch tính. Họ cảm nhận rõ ràng một sự thay đổi đột ngột trong không khí: không còn là mùi ẩm mốc đặc trưng của những trang sách cũ trong thư viện, hay hương vị sắc lạnh của bụi dữ liệu từ cơn bão vừa qua. Thay vào đó, một mùi kim loại gỉ sét nồng nặc xộc vào mũi, hòa lẫn với mùi khét lẹt của năng lượng toán học đang bị đốt cháy, bị phân rã, như một tấm bảng mạch khổng lồ đang quá tải. Tiếng gào thét căm phẫn của Định Lý Bị Lãng Quên vẫn còn văng vẳng trong tai họ, giờ đây càng lúc càng lớn dần, như một lời đe dọa không ngừng, một bản án tử hình cho mọi trật tự.

Trước mắt họ, sừng sững giữa một thảo nguyên cằn cỗi, đất đai nứt nẻ thành những hình học bất quy tắc và bị bao phủ bởi màn sương mù dày đặc của những phương trình chưa được giải, là Tòa Lâu Đài Đại Số vĩ đại. Nó không phải là một công trình kiến trúc thông thường, mà là một thực thể sống động, một siêu kiến trúc kỳ vĩ được xây dựng từ vô số các ký hiệu toán học ba chiều khổng lồ, mỗi ký hiệu là một khối đá nguyên khối phát sáng yếu ớt từ bên trong. Những khối Σ (sigma – ký hiệu tổng) đồ sộ, to lớn như những tòa nhà chọc trời, vươn mình thẳng đứng làm trụ cột chính, chạm tới tầng mây của các phép tính phức tạp. Những đường (tích phân) uốn lượn mềm mại nhưng vững chãi, tạo thành những cầu thang xoắn ốc uyển chuyển dẫn lên các tầng cao nhất của tri thức. Những (đồng dư – ký hiệu biểu thị sự tương đương) tạo thành các bức tường vững chắc, in hằn những quy tắc logic chặt chẽ, những định nghĩa không thể lay chuyển. Và những (tích – ký hiệu của phép nhân liên tiếp) tạo thành mái vòm nguy nga, lấp lánh như bầu trời sao của những phép tính vô tận. Mỗi ký hiệu này đều phát ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo, màu xám kim loại, phản chiếu vẻ uy nghi tuyệt đối của tri thức toán học nguyên bản.

Nhưng giờ đây, vẻ uy nghi đó đang bị bóp méo, bị hủy hoại bởi sự hỗn loạn đang nuốt chửng mọi thứ. Mọi thứ đang rung lắc dữ dội, không ngừng, như một trận động đất dữ liệu. Các ký hiệu chập chờn, thay đổi độ sáng liên tục, rồi đột ngột thay đổi hình dạng một cách phi lý, như một phương trình không tìm được nghiệm, hay một bản vẽ kỹ thuật bị bóp méo bởi một thế lực vô hình. Khói đen cuồn cuộn, đặc quánh mùi ozon và bụi phấn của các phép tính bị vỡ vụn, bốc lên từ nóc mái vòm parabol khổng lồ, che khuất cả bầu trời. Những tia lửa xanh biếc của lỗi lập trình và đỏ rực của sự hủy hoại, như những mạch điện bị chập liên tục xẹt qua các ô cửa sổ hình tam giác và hình vuông, phát ra những tiếng "xoẹt! xoẹt!" chói tai, rợn người. Toàn bộ cấu trúc tòa lâu đài rung chuyển bần bật, từng khối ký hiệu rơi ra và tan biến vào không khí, báo hiệu sự sụp đổ sắp xảy ra, một sự sụp đổ của chính nền tảng logic và trật tự của vũ trụ toán học.

Số 0, đốm sáng của nó nhấp nháy điên cuồng, không ngừng nghỉ, từ màu xanh lam tĩnh lặng chuyển sang đỏ tươi báo động, rồi lại vàng chói, biểu thị sự sợ hãi tột độ và sự bất ổn trong chính bản chất số học của nó. Khuôn mặt biểu cảm của nó méo mó vì kinh hoàng tột độ. "Linh ơi! Con nhìn kìa! Nó đang dùng Phép Biến Đổi Tổng Quát! Nó không chỉ phá hủy mà còn đang cố gắng viết lại toàn bộ thế giới này theo ý muốn của nó, theo một logic phi lý, không thể hiểu được! Chúng ta phải nhanh lên, trước khi mọi thứ bị định nghĩa lại một cách sai lầm!" Giọng nó run rẩy, đầy sự tuyệt vọng, như một bit dữ liệu sắp bị xóa sổ vĩnh viễn khỏi bộ nhớ hệ thống.

Thầy Pi, vẫn còn yếu ớt, thân hình ông mờ ảo như một hồn ma ánh sáng, từng đợt sóng Pi yếu ớt lan tỏa quanh ông. Ông cố gắng nâng mình lên, ánh mắt ông đỏ ngầu đầy sự đau khổ và kiệt sức, nhưng vẫn ánh lên một tia hy vọng mong manh khi nhìn về phía Linh, như đang truyền lại một di sản cuối cùng của tri thức. "Hãy tin vào bản năng của con, Kẻ Tìm Gốc! Con là hy vọng cuối cùng của chúng ta! Công Thức Cổ Đại... nó nằm ở tầng sâu nhất của Lâu Đài... nơi mọi định lý được sinh ra, nơi mọi sự thật toán học được định hình... đó là chìa khóa... chìa khóa cuối cùng để đảo ngược mọi thứ!" Ông Pi ho khan, tiếng ho như một phép chia bị lỗi, làm ông rung lên bần bật, rồi thân thể ông tan biến dần vào hư không, hòa tan vào những mảnh ánh sáng Pi đang trôi nổi, dường như đã cạn kiệt năng lượng hoàn toàn, không còn chút sức lực nào để duy trì sự tồn tại.

Linh nắm chặt cây bút chì, cảm nhận sức nặng và sự quen thuộc của nó trong tay, một vật thể hữu hình duy nhất, một điểm tựa vững chắc trong thế giới đang tan rã. Cô bé nhìn về phía Lâu Đài Đại Số, ánh mắt đầy quyết tâm, không còn chút sợ hãi. Cô bé hiểu rằng, đây không chỉ là một cuộc chiến để cứu Xứ Sở Toán Học, một thế giới của các con số và biểu thức, mà còn là cuộc chiến để bảo vệ chính ý nghĩa của sự tồn tại, của tri thức, của logic, của mọi thứ mà cô từng biết, từng tin tưởng.

Họ lao vào Lâu Đài Đại Số, ngay lập tức bị nhấn chìm trong một cơn địa chấn của dữ liệu. Những tiếng nổ và tiếng đổ vỡ vang dội không ngừng, làm rung chuyển cả nền đất dưới chân, khiến từng bước đi đều trở nên khó khăn. Không khí bên trong đặc quánh mùi ozon và bụi phấn của các phép tính bị vỡ vụn, bị nghiền nát, tạo ra một cảm giác ngột ngạt. Các hành lang được tạo thành từ những dãy số dài vô tận, từng chữ số từ 0 đến 9 lấp lánh trên tường như những mạch máu của Lâu Đài, nhưng giờ đây chúng run rẩy và nứt nẻ. Linh và Số 0 phải liên tục né tránh những phép nhân, phép chia, phép lũy thừa đang bay loạn xạ như những viên đạn, mỗi phép toán là một hiểm họa, va vào tường tạo ra những vết nứt sâu, những lỗ hổng trong không gian, để lộ ra những khoảng không vô định.

Họ lao xuống "Tầng Hàm Số Cơ Bản", nơi lưu giữ những bản chất thuần túy của các hàm số, những quy luật chi phối sự biến đổi. Nhưng giờ đây, mọi đồ vật và thậm chí cả trọng lực đều thay đổi theo một hàm số méo mó, không còn tuân theo quy tắc: bước một bước chân trên sàn nhà → chiều cao của Linh và Số 0 đột ngột tăng lên theo hàm y = 2x (gấp đôi khoảng cách di chuyển), khiến họ suýt chạm trần nhà và cảm thấy cơ thể bị kéo giãn; nói to → ánh sáng trong phòng giảm dần theo hàm y = -x² (bình phương của âm lượng), khiến không gian chìm vào bóng tối. Linh phải vận dụng hiểu biết về hàm số của mình: cô bé phải di chuyển chậm rãi, từng bước nhỏ để kiểm soát chiều cao, và giao tiếp bằng giọng thì thầm nhất có thể để giữ ánh sáng ổn định, vừa đủ để nhìn đường, vượt qua căn phòng kỳ lạ này. Mỗi sai lầm, một bước đi quá dài hay một tiếng nói quá lớn, có thể khiến họ bị kéo giãn đến vô tận hoặc biến mất trong bóng tối hoàn toàn.

Tiếp theo là "Phòng Phương Trình", một không gian rộng lớn, đầy những phương trình không có nghiệm, bay lơ lửng như những hồn ma của logic bị từ chối, những ý tưởng bị bỏ rơi. Các phương trình như , , hoặc (trong hệ số thực) trôi nổi, phát ra ánh sáng mờ ảo, yếu ớt, tạo nên một cảm giác tuyệt vọng và vô nghĩa tràn ngập. Cửa ra bị khóa bởi một hệ phương trình ẩn phức tạp, và điều kiện để mở là: không có số nào trong phương trình được trùng với 0. Điều này đặt ra một thách thức lớn cho Số 0, bởi bản chất của nó là con số 0. Số 0 hiểu ý, nó không chần chừ, tạm thời biến mất, tan biến vào hư không, hy sinh bản thân để Linh có thể giải hệ phương trình mà không vi phạm điều kiện. Linh với sự tập trung cao độ, dùng bút chì vẽ ra những ký hiệu phụ, những phép biến đổi, từ từ giải quyết từng ẩn số, và cuối cùng, cánh cửa mở ra với một tiếng "cạch" khô khốc, như một lời giải đã được chấp nhận.

Sau Phòng Phương Trình là "Phòng Hình Khối", nơi mọi quy luật hình học trở nên lỏng lẻo, mọi định nghĩa về hình dạng bị phá vỡ. Hình vuông uốn cong như cao su, không còn góc vuông hay cạnh thẳng. Hình tròn có cạnh sắc nhọn, mất đi sự hoàn hảo. Hình tam giác có tổng góc không bằng 180 độ, phá vỡ định lý Euclidean. Không gian này như một cơn ác mộng của một nhà hình học, một vũ điệu hỗn loạn của các hình dạng. Linh phải tìm ra quy tắc ban đầu để ổn định các hình khối, một quy tắc của sự hoàn hảo và đối xứng đã bị lãng quên. Một tiếng vọng vang lên từ khắp căn phòng, không phải tiếng nói hữu hình, mà là một cảm nhận trực tiếp, một chân lý được khắc sâu trong tâm trí Linh: “Khi hình mất nguyên lý, thế giới mất đường viền, mọi khái niệm trở nên mơ hồ, không còn ranh giới, không còn ý nghĩa.” Linh chạm vào các hình khối, cảm nhận những nguyên tắc cơ bản như đường chéo vuông góc của hình vuông, bán kính cố định của hình tròn, và từ từ, bằng cách vẽ lại những đường nét hoàn hảo bằng bút chì, các hình khối bắt đầu ổn định trở lại, trở về với bản chất ban đầu của chúng, tỏa ra ánh sáng rạng rỡ của sự đúng đắn.

Dưới tầng sâu nhất của Lâu Đài, nơi không khí đặc quánh sự tĩnh lặng và mùi của những ý tưởng cổ xưa, Linh và Số 0 (vừa xuất hiện trở lại) đến một thư phòng bằng thủy tinh logic, một không gian kiến trúc độc đáo nơi mọi ánh sáng phản chiếu dưới dạng biểu thức toán học phức tạp, tạo thành một mê cung lấp lánh của tri thức. Tường, sàn, trần nhà đều là những tấm kính trong suốt, bên trong là những biểu thức, định lý, công thức đang lấp lánh như những dòng điện, những mạch năng lượng của trí tuệ.

Trên một bệ đá cổ kính, được chạm khắc những ký hiệu toán học nguyên thủy, giữa căn phòng, một cuộn giấy vàng cổ kính đang phát sáng nhẹ nhàng, một ánh sáng ấm áp, trái ngược hoàn toàn với sự lạnh lẽo và hỗn loạn của tòa lâu đài. Đó chính là Công Thức Cổ Đại mà Thầy Pi đã nhắc đến, một lời hứa hẹn về sự phục hồi. Linh thận trọng chạm vào cuộn giấy, cảm nhận một luồng năng lượng thuần khiết, cổ xưa chảy qua đầu ngón tay cô, như chạm vào chính linh hồn của toán học. Cô bé mở ra, nhưng thay vì một phương trình phức tạp hay một dãy số dài, Linh thấy chỉ có một phương trình trống rỗng, với một ký hiệu lạ và một vài từ, gần như một câu đố bí ẩn:

(Tạm dịch: Tổng hợp của Linh, con số 0, và một biến số chưa biết, sẽ bằng một kết quả chưa xác định.)

Ngay lúc đó, Thầy Pi hiện ra trong hình hài ánh sáng, ông đứng đó, không còn yếu ớt, mà là một thực thể thuần khiết của tri thức, trong suốt và rạng rỡ. Giọng ông vang vọng khắp căn phòng, trầm ấm và uyên bác, như tiếng vọng của hàng thiên niên kỷ kiến thức: “Công Thức ấy chỉ hoàn thành khi người hiểu được vai trò của chính mình, Linh. Toán học không chỉ là tính toán đơn thuần, nó là tấm gương phản chiếu bản chất, phản chiếu linh hồn của mọi thứ trong vũ trụ này. Nó là sự hiểu biết về chính mình trong vũ trụ bao la của các con số và ý nghĩa.”

Khi Thầy Pi vừa dứt lời, trên vách đá bằng thủy tinh logic trước mặt Linh, một dòng chữ phát sáng rực rỡ, được tạo thành từ những ánh sáng của các định lý cơ bản, những nguyên lý không thể lay chuyển, hiện ra, như một lời tiên tri:

LINH: KÝ HIỆU CỦA ĐIỂM HỘI TỤ MỌI SAI LỆCH. CÔ KHÔNG CHỈ LÀ NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN — CÔ LÀ BIẾN SỐ TRUNG TÂM, LÀ NGHIỆM DUY NHẤT CHO PHƯƠNG TRÌNH PHỨC TẠP CỦA XỨ SỞ TOÁN HỌC, LÀ YẾU TỐ QUYẾT ĐỊNH MỌI SỰ CÂN BẰNG VÀ TRẬT TỰ.

Số 0, vừa tái xuất hiện sau khi hoàn thành nhiệm vụ tạm thời biến mất, sửng sốt nhìn dòng chữ. Đốm sáng của nó nhấp nháy liên tục vì kinh ngạc và xúc động, xen lẫn một chút tự hào. "Vậy ra… em chính là phần chưa xác định mà mọi thứ đang xoay quanh! Em là ẩn số lớn nhất, là điểm không rõ ràng nhưng lại quan trọng nhất của thế giới này!"

Ngay khi Linh chuẩn bị viết phần còn thiếu của Công Thức, một luồng bóng tối khổng lồ, đặc quánh sự hỗn loạn và vô tri, đột ngột xuất hiện từ hư không, bao trùm cả căn phòng. Đó chính là Định Lý Bị Lãng Quên, giờ đây đã không còn hình dạng người hay khối vô định. Nó đã biến thành một thực thể kinh hoàng: một tập hợp hàng ngàn mảnh công thức bị xé nát, những định lý sai lệch, những nghịch lý logic, tất cả ghép lại thành hình một con rồng đen khổng lồ, sặc sỡ ánh số, mỗi vảy là một bit dữ liệu lỗi, mỗi hơi thở là một phép tính sai lầm, một lời nói dối.

Nó gầm lên, tiếng gầm vang dội như hàng ngàn định lý bị phá hủy cùng lúc, làm rung chuyển cả thư phòng thủy tinh đến tận nền móng: “CÔNG THỨC LÀ XIỀNG XÍCH! LOGIC LÀ NHÀ TÙ CỦA TƯ DUY! HÃY ĐỂ THẾ GIỚI QUAY VỀ HỖN MANG NGUYÊN THỦY, NƠI KHÔNG CÓ ĐỊNH NGHĨA, KHÔNG CÓ RÀNG BUỘC! NƠI MỌI THỨ ĐỀU TỰ DO BIẾN ĐỔI, KHÔNG CẦN CÓ Ý NGHĨA! TA LÀ CHÂN LÝ DUY NHẤT!

Định Lý Bị Lãng Quên lao tới, những vuốt sắc nhọn làm từ các ký hiệu lỗi và phương trình sai lệch vươn ra, định xé nát Công Thức Cổ Đại thành từng mảnh. Linh cố giữ vững tay, từng giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, nhưng ánh mắt cô bé vẫn kiên định, không một chút run sợ. Cô bé hiểu rằng đây là lúc cô phải đặt tất cả những gì mình đã học được, những gì cô đã cảm nhận, những ký ức, vào trong công thức này.

Bằng cây bút chì, Linh viết vào công thức bằng chính dòng nước mắt trong suốt và sự hiểu biết sâu sắc, sự trân trọng của mình, từng nét chữ như khắc vào linh hồn của vũ trụ:

(Tạm dịch: Tổng hợp của bản thể Linh, con số 0 là điểm khởi đầu và nền tảng, cùng với những ký ức và tri thức đã được hồi sinh, sẽ tạo nên sự Cân Bằng hoàn hảo cho toàn bộ Xứ Sở Toán Học.)

Khi công thức bắt đầu phát sáng mạnh mẽ, một luồng năng lượng thuần khiết và mạnh mẽ chưa từng thấy bùng lên, Định Lý Bị Lãng Quên điên cuồng lao tới, nhận ra sự thất bại đang đến gần. Nó tung ra một đòn cuối cùng, một luồng năng lượng đen đặc. Số 0, không một chút do dự, lao ra chắn đòn cho Linh, dùng chính cơ thể bé nhỏ của mình đối đầu với con rồng hỗn loạn. Nó bị thương nặng, cơ thể bắt đầu rạn vỡ thành các hạt nhỏ, ánh sáng của nó dần mờ đi, như một ngôi sao đang tắt lịm.

Linh hét lên, tiếng hét đầy đau đớn và tuyệt vọng, xé nát không gian: “KHÔNG! SỐ 0 KHÔNG PHẢI LÀ HƯ VÔ! NÓ LÀ NƠI BẮT ĐẦU TẤT CẢ! NÓ LÀ CỘT MỐC CỦA MỌI ĐỊNH NGHĨA! NÓ LÀ BIỂU TƯỢNG CỦA SỰ CÓ MẶT VÀ KHÔNG CÓ MẶT!

Dưới bàn tay Linh, Công Thức Cổ Đại, giờ đây đã hoàn chỉnh với sự hiểu biết và cảm xúc của cô bé, bắt đầu tỏa sáng rực rỡ, một luồng ánh sáng vàng kim và xanh tím lan tỏa khắp căn phòng, như một phép toán tối thượng đang được kích hoạt. Các phòng học trong Lâu Đài Đại Số, từng bị bóp méo và hỗn loạn, giờ đây dần trở lại ổn định. Những hàm số lấy lại hình dạng hoàn hảo, các phương trình tìm được nghiệm chính xác, và các hình khối trở lại sự hoàn hảo ban đầu, tỏa sáng lung linh. Một tiếng vọng dội lại từ khắp nơi trong Lâu Đài, không phải giọng nói, mà là một chân lý được cảm nhận sâu sắc trong tâm trí của mọi sinh linh trong Xứ Sở Toán Học:

KHI MỘT ẨN SỐ HIỂU MÌNH LÀ AI — PHƯƠNG TRÌNH SẼ SÁNG BỪNG! MỌI NGHỊCH LÝ SẼ ĐƯỢC GIẢI QUYẾT! MỌI HỖN LOẠN SẼ TRỞ LẠI TRẬT TỰ!

Định Lý Bị Lãng Quên bị dội lùi bởi sức mạnh áp đảo của Công Thức Cổ Đại, thân hình rồng của nó bắt đầu co rút và tan rã, những vảy lỗi của nó rơi xuống như mưa bụi đen, nhưng nó chưa biến mất hoàn toàn. Với một tiếng gầm phẫn nộ cuối cùng, một âm thanh của sự tuyệt vọng và ý chí hủy diệt, nó bắt đầu hút tất cả ánh sáng và logic còn lại trong căn phòng để tung ra đòn cuối cùng, đòn hủy diệt tối thượng — “Phép Xóa Định Nghĩa Vĩnh Viễn”. Đây không phải là sự phá hủy thông thường, mà là sự xóa bỏ hoàn toàn khái niệm của mọi thứ, biến chúng thành không gì cả, không còn tồn tại trong bất kỳ hình thức nào.

Linh ôm lấy cơ thể tan vỡ của Số 0, từng hạt ánh sáng nhỏ bé của nó đang rơi xuống, như những giọt nước mắt của vũ trụ toán học. Nước mắt cô bé lăn dài trên má, hòa lẫn với ánh sáng từ Công Thức Cổ Đại. "Không thể dùng Toán học để hủy diệt Toán học! Không thể dùng logic để phủ nhận chính logic của nó! Phải có một phương trình… một phương trình vĩ đại hơn, lớn hơn cả định lý, lớn hơn cả sự hủy diệt, để bảo vệ nó!"

Trên tay cô, Công Thức Cổ Đại, giờ đây đã hoàn chỉnh với sự hiểu biết và cảm xúc của Linh, bắt đầu biến đổi… không còn là những ký tự cố định, mà là một bản giao hưởng ánh sáng thuần khiết, một dòng chảy năng lượng thuần khiết của tri thức và cảm xúc, sẵn sàng đối đầu với đòn cuối cùng của Định Lý Bị Lãng Quên, một phép màu của sự sáng tạo và hồi sinh.

Chương 16: Thư Viện Vạn Biểu Đồ & Cuộn Giấy Gốc

 Cánh cổng bạc, vừa sáng lấp lánh vừa trang trọng như một đài tưởng niệm tri thức, từ từ mở ra với một tiếng cọt kẹt nhẹ nhàng, tiết lộ một không gian hoàn toàn đối lập với cơn bão dữ liệu hỗn loạn vừa rồi. Linh và Số 0 bước vào một thế giới của sự im lặng tuyệt đối, một sự tĩnh lặng đến đáng sợ, như thể mọi âm thanh đều bị hút vào một hố đen của sự quên lãng. Không có tiếng ồn ào của gió dữ liệu xào xạc, không có tiếng va đập chát chúa của các bit thông tin. Chỉ có hàng ngàn hàng vạn giá sách cao như những tòa tháp chọc trời, vươn mình đến vô tận, từng kệ được chạm khắc tinh xảo bằng những ký hiệu toán học cổ xưa, mỗi giá chứa các biểu đồ phát sáng lơ lửng trong không trung, như những vì sao trong một dải ngân hà kiến thức. Linh nhận ra ngay các dạng biểu đồ quen thuộc, những biểu tượng của sự trật tự và quy luật: những đường thẳng sắc nét như tia laser, những parabol mềm mại như những vòm cầu vồng, những đồ thị hàm sin uốn lượn nhịp nhàng như sóng biển, những đường cong logarit huyền bí như những con đường xoắn ốc dẫn vào vô tận. Mỗi biểu đồ phát ra một ánh sáng riêng, từ xanh biếc, vàng kim, đến đỏ thẫm, tạo nên một bản giao hưởng ánh sáng kỳ ảo, một vũ điệu của tri thức.

Nhưng sự kỳ ảo nhanh chóng nhường chỗ cho nỗi kinh hoàng tột độ. Nhiều biểu đồ không còn nguyên vẹn, chúng bị rách nát thảm hại, các đường cong của chúng bị lệch lạc một cách đáng sợ, hoặc thậm chí tan ra như mực nước bị pha loãng trên giấy thấm, từng điểm ảnh mờ nhòe và biến mất vào hư không. Những đường thẳng thì gãy khúc một cách phi lý, những hình tròn thì méo mó thành hình elip kỳ dị, những đường cong hoàn hảo thì biến dạng thành những hình thù dị hợm, không còn mang ý nghĩa ban đầu. Cả không gian Thư Viện bị bao trùm bởi một nỗi buồn u ám, một sự đổ vỡ không chỉ của tri thức mà còn của chính bản chất của hiện thực số học.

Số 0 hoảng hốt, đốm sáng của nó nhấp nháy liên hồi, từ màu bạc lấp lánh chuyển sang màu đỏ báo động, biểu thị sự lo lắng tột độ. "Linh ơi! Con nhìn kìa! Mọi biểu đồ — là biểu hiện trực quan của các quy luật toán học — đang sụp đổ! Nếu chúng biến mất, không còn ai có thể nhìn thấy mối liên hệ giữa các đại lượng, giữa nguyên nhân và kết quả, giữa các con số và ý nghĩa sâu xa của chúng! Thế giới Toán học sẽ mù lòa, không còn khả năng phân tích, không còn khả năng dự đoán, không còn khả năng hiểu. Nó sẽ trở thành một mớ hỗn độn vô nghĩa, không còn là toán học nữa!"

Đúng lúc đó, một tiếng nói quen thuộc, trầm ấm nhưng giờ đây lại mang theo sự mệt mỏi và đau khổ tột cùng, vang lên trong bóng tối đang nuốt chửng những biểu đồ tan rã. Giọng nói mang theo âm hưởng của hàng thiên niên kỷ kiến thức, giờ đây lại mang nặng gánh lo âu: “Con đã đến rồi, Kẻ Tìm Gốc. Ta biết con sẽ đến.”

Thầy Pi bước ra từ giữa một hình xoáy logarit đang tan chảy, hình ảnh ông mờ ảo và run rẩy như một ảo ảnh. Trông ông khác hẳn so với vẻ uyên bác và điềm đạm trước đây. Mắt ông đỏ ngầu vì mệt mỏi và lo lắng tột cùng, râu tóc bạc phơ rối tung như những công thức bị đánh đổ, từng sợi lấp lánh ánh Pi giờ đây lại xám xịt và vô định. Trên tay ông là một biểu đồ hình Sin bị xé nát, những đường cong hoàn hảo giờ đây chỉ còn là những mảnh vụn. Ông đang cố gắng vá lại nó bằng những công thức rách nát, từng đường kẻ mực bạc trên ngón tay run rẩy vì kiệt sức.

Linh vội vàng chạy tới, giọng cô bé đầy sự lo lắng và xót xa: “Thầy… Thầy Pi! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ai đã làm ra chuyện này? Làm sao chúng ta có thể dừng lại được?”

Thầy Pi thở dài một hơi nặng nề, tiếng thở như một phép tính phức tạp đang bị mắc kẹt trong vòng lặp vô tận. “Định Lý Bị Lãng Quên đang viết lại thế giới này, Linh à. Nó không chỉ phá hủy, mà còn muốn định nghĩa lại. Nó đang hủy diệt mọi tri thức được biểu diễn bằng hình ảnh, mọi mối liên hệ trực quan. Nó tuyên bố rằng không cần biểu diễn, không cần nhìn, không cần hiểu, chỉ cần sợ hãi và buông xuôi trước sự vô tri, trước sự hỗn loạn không thể kiểm soát. Nếu Biểu Đồ Gốc — bản thiết kế nguyên thủy, là nền tảng thị giác của mọi tri thức — mất, thế giới này sẽ bị cuốn vào sự mù lòa vĩnh viễn, không còn khả năng nhìn thấy sự thật, không còn khả năng kết nối các khái niệm. Mọi thứ sẽ trở thành một đống dữ liệu không có ý nghĩa!”

Số 0, với sự cấp bách chưa từng có, hét lên, đốm sáng của nó run rẩy: “Chúng ta phải tìm nó! Thầy Pi, Biểu Đồ Gốc ở đâu? Nhanh lên trước khi quá muộn!”

Theo sự chỉ dẫn yếu ớt nhưng đầy hy vọng của Thầy Pi, Linh và Số 0 đi sâu vào khu vực được gọi là “Tầng Âm - Biểu Đồ Nguyên Thủy” của Thư Viện, nơi lưu giữ những bản thiết kế cơ bản nhất, những mô hình nguyên mẫu của mọi quy luật toán học. Càng đi sâu, sự tàn phá càng trở nên rõ ràng và đau đớn. Họ đi qua các kho lưu trữ, chứng kiến sự tàn phá đang diễn ra trước mắt:

  • Những giá sách của Biểu đồ hàm bậc nhất giờ đây chỉ còn là những đường thẳng đang gãy khúc một cách phi lý, xiêu vẹo, không còn giữ được sự đơn giản và rõ ràng vốn có. Chúng không còn thể hiện mối quan hệ tuyến tính, mà là những đường ziczac vô định.

  • Các Biểu đồ hàm lượng giác (Sin, Cos, Tan), vốn dĩ phải tuần hoàn và hài hòa, giờ đây lại nhòe nhoẹt như những con sóng mưa bị gió bão xô lệch, không còn sự tuần hoàn hoàn hảo, những đỉnh và đáy bị méo mó, mất đi nhịp điệu.

  • Những Biểu đồ thống kê phức tạp, tưởng chừng là những cột số vững chắc và logic, giờ đây các cột số tự va đập vào nhau, rơi rụng như những mảnh vỡ thủy tinh, không còn khả năng biểu thị dữ liệu một cách chính xác hay đưa ra bất kỳ kết luận nào.

Họ tiếp tục tiến sâu hơn, vượt qua những tàn tích của tri thức đang sụp đổ, và cuối cùng, ở trung tâm của Tầng Âm, Linh nhìn thấy một bệ đá cổ kính, được chạm khắc những ký hiệu toán học nguyên thủy, những biểu tượng của số học từ thuở sơ khai. Trên đó là Biểu Đồ Gốc — một cuộn giấy cổ bằng da cũ, màu mực đã phai bạc nhưng vẫn lấp lánh ánh sáng yếu ớt, như hơi thở cuối cùng của một sinh linh. Cuộn giấy đó chứa đựng mọi dạng đường cơ bản: một điểm (điểm khởi đầu của mọi không gian), một đường thẳng (định nghĩa sự kết nối), một đường tròn (biểu tượng của sự hoàn hảo và chu kỳ), một hình vuông (đại diện cho sự ổn định), một đường cong parabol (biểu thị sự cân bằng và đối xứng), một đường xoắn ốc (tượng trưng cho sự phát triển vô tận). Nó là bản thiết kế nguyên thủy, là mã nguồn của mọi hình dạng và biểu diễn thị giác trong Xứ Sở Toán Học.

Nhưng, nỗi kinh hoàng thực sự xuất hiện. Từ sau lưng cuộn giấy, một bóng tối cổ xưa, bất định xuất hiện. Đó là Định Lý Bị Lãng Quên. Nó không có hình thù cố định, liên tục biến đổi, như thể nó được tạo thành từ những cơn ác mộng của tri thức bị bỏ rơi: lúc là một khối lăng trụ rạn nứt với các mặt không khớp nhau, không thể tạo thành một thể thống nhất; lúc là một mớ phương trình dang dở và vô nghĩa, không có lời giải; lúc lại là một khuôn mặt bị xóa sổ, chỉ còn lại sự trống rỗng và nỗi sợ hãi tột cùng. Giọng nó gầm gừ, như tiếng hàng trăm định lý xưa cũ bị bóp méo, đọc cùng lúc, một thứ âm thanh hỗn độn, đầy tuyệt vọng và hận thù, vang vọng khắp không gian.

Định Lý Bị Lãng Quên cất tiếng, giọng nói lạnh lẽo, vô cảm, nhưng đầy sức mạnh hủy diệt, như một tuyên ngôn của sự quên lãng: “Ngươi không cần nhìn. Không cần hiểu. Không cần biết. Chỉ cần... quên. Quên đi mọi quy luật, mọi sự thật. Buông xuôi đi. Đừng cố gắng tìm kiếm ý nghĩa nữa. Mọi thứ sẽ trở về với hư vô.”

Nó bắt đầu hành động. Bóng tối của nó lan tỏa, từ từ nuốt lấy Biểu Đồ Gốc, từng đường cong trên cuộn giấy bị kéo dài vô hạn, biến dạng thành những sợi chỉ vô nghĩa, rồi vỡ vụn thành từng hạt bụi ánh sáng, tan biến vào hư không. Cuộn giấy cổ rung lên bần bật, ánh sáng của nó dần tắt lịm, như một sinh vật đang hấp hối trong vòng tay của kẻ hủy diệt.

Linh không chần chừ một giây nào. Cô bé cầm chặt cây bút chì, cảm nhận sức nặng và sự kết nối của nó với Tọa Độ Gốc, với chính bản thân mình. Với một quyết tâm sắt đá, cô nhảy tới, không phải để chiến đấu vật lý với bóng tối, mà để bảo vệ sự thật, để tái tạo lại. Cô vẽ lại đường parabol đầu tiên – biểu tượng của quy luật bậc hai, của sự cân bằng và đối xứng, của sự tăng trưởng và giảm dần có quy luật – trên mặt sàn đá, ngay bên cạnh Biểu Đồ Gốc.

Ngay lập tức, cây bút chì phát sáng rực rỡ một màu xanh lục bảo, như một ngọn hải đăng của tri thức. Ánh sáng của nó lan tỏa, tạo ra một rào chắn vô hình, làm chậm lại đáng kể sự tan rã của cuộn giấy. Nhưng điều đó vẫn chưa đủ, sự hủy diệt vẫn đang diễn ra.

Đúng lúc đó, Số 0 hiểu được ý đồ của Linh, hiểu được vị trí của nó trong sơ đồ lớn. Nó nhảy vọt lên, không ngần ngại, và dùng chính bản thân mình để ổn định điểm Gốc, trở thành điểm (0,0) tạm thời – neo giữ toàn bộ Biểu Đồ Gốc, trở thành một điểm tựa vững chắc, một điểm tham chiếu tuyệt đối cho mọi phép tính, mọi hình vẽ, mọi sự tồn tại. Ánh sáng từ Số 0 kết hợp với ánh sáng của bút chì, tạo nên một lớp bảo vệ mạnh mẽ hơn, như một hệ thống chống phân mảnh đang hoạt động.

Biểu Đồ Gốc là ẩn dụ cho kiến thức nền tảng, cho những nguyên tắc cơ bản mà từ đó mọi sự phức tạp hơn được xây dựng. Nếu mất nó, tất cả những thứ phức tạp hơn đều vô nghĩa, như một ngôi nhà không có móng, một ngôn ngữ không có bảng chữ cái. Định Lý Bị Lãng Quên là nỗi sợ tri thức không còn giá trị, là cái bóng của sự lười suy nghĩ, của sự từ bỏ lý trí, của sự chấp nhận vô tri. Nó đại diện cho sự phủ nhận tầm quan trọng của việc học hỏi và hiểu biết, một virus của sự lãng quên.

Linh nhìn cuộn giấy đang dần được ổn định, và hiểu ra một điều cốt lõi. Để cứu thế giới này, không phải là học thêm những công thức mới, những lý thuyết phức tạp chưa từng có, mà là hiểu lại cái cũ, trân trọng cái cơ bản, ôn lại gốc rễ của mọi vấn đề. Bởi vì những điều đơn giản nhất thường chứa đựng sức mạnh vĩ đại nhất, là nền tảng cho mọi sự phức tạp.

Linh thì thầm, giọng cô bé đầy sự thấu hiểu và cảm thông, như đang nói chuyện với chính linh hồn của toán học: “Không có biểu đồ, mọi hiểu biết là mù lòa… Chúng ta sẽ không thể thấy được các mối liên hệ, các quy luật, các hình dạng. Và chúng ta sẽ chỉ còn cảm xúc mà không có định hướng, không có lý trí để dẫn lối, không có la bàn để đi đúng đường.”

Linh giữ chặt Biểu Đồ Gốc trong tay, cảm nhận sự kết nối sâu sắc với nó, một cảm giác về trách nhiệm và sự hiểu biết. Một ánh sáng xanh tím rực rỡ bất ngờ bùng lên từ cuộn giấy, mạnh mẽ hơn cả ánh sáng của bút chì hay Số 0, đẩy lùi Định Lý Bị Lãng Quên, khiến nó phải gầm lên trong đau đớn.

Định Lý Bị Lãng Quên gào thét một tiếng đầy phẫn nộ, một âm thanh xé tai từ hàng ngàn công thức bị phá hủy, vang vọng khắp Thư Viện, nhưng nó chưa rút lui hoàn toàn. Nó nhận ra rằng không thể thắng Linh ở đây. Nó quay người, không chiến đấu trực diện nữa, mà lao nhanh như một mũi tên đen về phía Tòa Lâu Đài Đại Số – nơi nó định dùng Phép Biến Đổi Tổng Quát, một sức mạnh hủy diệt tối thượng, để “viết lại thế giới” theo ý muốn của nó, biến mọi thứ thành sự vô tri vĩnh viễn.

Thầy Pi, đã quá mệt mỏi sau khi cố gắng chống đỡ sự tàn phá, gục xuống, nhưng vẫn cố gắng thì thầm những lời cuối cùng, như một lời chỉ dẫn cuối cùng, một di sản của tri thức cổ xưa: “Công Thức Cổ Đại… dưới tầng sâu nhất của Lâu Đài… đó là chìa khóa cuối cùng để đảo ngược mọi thứ, để ngăn chặn Định Lý Bị Lãng Quên… Con phải tìm nó… nó là hy vọng cuối cùng của chúng ta…”

Linh và Số 0 nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều chất chứa sự lo lắng, sự quyết tâm, và một tia hy vọng. Cuộc hành trình của họ không còn là để học Toán đơn thuần nữa — mà để giữ lấy linh hồn của logic, của tri thức, của chính bản thân Xứ Sở Toán Học. Họ phải đến Tòa Lâu Đài Đại Số, đối mặt với thử thách lớn nhất từ trước đến nay.

Chương 15: Bão Dữ Liệu & Mật Mã Nhị Phân

 Khi Linh và Số 0 bước qua cánh cổng đá bên trái, cánh cổng của sự thật và logic đã được giải mã, thay vì cảm giác an toàn hay bình yên như một bến đỗ, họ lập tức bị cuốn vào một trận bão dữ liệu khổng lồ, một cơn lốc xoáy vô hình nhưng hữu hình của thông tin. Gió dữ liệu thổi ngược lại, mạnh đến nỗi Linh phải ôm chặt lấy Số 0, cảm thấy như mình sắp bị xé toạc thành từng bit thông tin cơ bản nhất, tan biến vào hư vô. Không gian xung quanh họ không còn là những con số hay ký hiệu có trật tự, mà là một mớ hỗn loạn hoàn toàn: những dòng số màu xám bạc cuộn tròn như những con rắn vô hình, những luồng ánh sáng chói mắt từ các ký hiệu toán học và mệnh đề logic rơi xuống như mưa đá, va đập vào nhau với tốc độ chóng mặt. Linh thấy rõ từng ký tự trôi nổi: “010101”, “111000”, “÷” (dấu chia), “∞” (vô cực, biểu tượng của sự vô tận không thể kiểm soát), “?” (dấu hỏi, biểu tượng của sự không chắc chắn), “e” (cơ số của logarit tự nhiên, một hằng số quan trọng), “π” (số Pi, một hằng số siêu việt), “Σ” (tổng, biểu tượng của sự tích lũy), “&” (ký hiệu và, một toán tử logic), “11001”… Chúng bay lượn, va đập vào nhau trong một vũ điệu hỗn loạn, tạo ra một thứ ánh sáng lập lòe, chói mắt, biến cảnh vật xung quanh thành một màn hình nhiễu loạn khổng lồ.

Bầu trời phía trên họ giờ đây không còn xanh thẳm hay mang sắc màu của những phương trình chưa được giải, mà chuyển sang màu xám xịt một cách ảm đạm, như một bức màn che phủ mọi tia hy vọng, mọi sự rõ ràng. Trên nền trời u tối đó, Linh có thể thấy rõ những đoạn mã nhị phân rơi rụng như mưa tuyết, mỗi ký tự 0 và 1 lấp lánh như những hạt băng nhỏ bé rồi tan biến vào không khí ẩm ướt, mang theo một âm thanh "tạch, tạch" nhẹ nhàng, liên tục, không ngừng nghỉ. Một làn gió lạnh buốt, sắc lẻm như lưỡi dao, mang theo hơi vị của thuật toán khô khan và những dữ liệu đã bị phân mảnh, khiến Linh rùng mình, cảm giác như những bit thông tin lạnh lẽo đang xâm nhập vào da thịt cô.

Tiếng ồn ào xung quanh họ không phải là tiếng gió hú hay sóng biển, mà là một âm thanh chát chúa, hỗn độn, như tiếng hàng tỷ máy tính bị lỗi hệ thống cùng lúc, vang vọng khắp không gian. Một giọng nói máy móc, không rõ từ đâu tới, nhưng lại mang một sự lạnh lùng và vô cảm đáng sợ, liên tục lặp lại: “LỖI HỆ THỐNG. TRÍ TUỆ PHÂN RÃ. PHÂN MẢNH... PHÂN MẢNH... THÔNG TIN BỊ NHIỄM... KHÔNG THỂ XỬ LÝ... TẤT CẢ ĐANG ĐỔ VỠ...” Giọng nói đó, từng từ như một nhát búa giáng vào tâm trí, càng làm tăng thêm sự hoảng loạn và cảm giác tuyệt vọng.

Linh ôm chặt đầu bằng hai tay, cố gắng chống chọi với cơn bão thông tin đang gào thét xung quanh. Các ký hiệu bay quanh như những viên đạn vô hình, cố gắng xâm nhập vào tâm trí cô bé, từng bit dữ liệu cố gắng len lỏi vào não bộ, khiến cô chóng mặt đến mức không thể đứng vững và cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung vì quá tải. Cô cảm nhận được một áp lực vô hình, một sự quá tải thông tin đang đè nén lên ý thức của mình, đe dọa biến cô thành một thực thể vô tri.

Số 0, đốm sáng của nó nhấp nháy điên cuồng, từ màu bạc lấp lánh chuyển sang đỏ cam rực rỡ, rồi lại sang tím than, biểu thị sự sợ hãi tột độ và sự bất ổn trong chính bản chất của nó. Nó hét lớn, giọng nó vang vọng khó khăn giữa tiếng ồn ào của dữ liệu, nhưng vẫn đủ để Linh nghe thấy: “Linh ơi! Đây là Dữ Liệu Thô! Toàn bộ thông tin của Vương Quốc Số đang bị phân mảnh và tấn công! Nếu chúng ta không lọc và sắp xếp chúng lại, não bộ chúng ta sẽ bị quá tải hoàn toàn! Chúng ta sẽ biến thành những đoạn mã vô nghĩa, lạc mất bản thể, mãi mãi lạc lối trong sự hỗn loạn này!”

Linh cố gắng giữ bình tĩnh, nén lại sự sợ hãi đang dâng trào. Cô nhận ra rằng mình phải tìm cách sắp xếp và phân tích những dòng dữ liệu hỗn loạn này, giống như cách một máy tính mạnh mẽ xử lý các mã nhị phân phức tạp. Đây không chỉ là một cơn bão vật lý, mà là một cuộc tấn công vào chính cấu trúc thông tin, vào nền tảng của mọi tri thức số học. Để chống lại nó, cô phải trở thành một phần của nó, nhưng có kiểm soát.

Linh hít một hơi thật sâu, nén xuống cảm giác choáng váng và sợ hãi, lấy lại sự tập trung cao độ. Cô nhắm mắt lại, cố gắng loại bỏ mọi hình ảnh hỗn loạn xung quanh, tưởng tượng mình đang đứng trước một màn hình đen khổng lồ với những dòng lệnh nhấp nháy liên tục, như một lập trình viên tài ba đang cố gắng gỡ lỗi một hệ thống phức tạp. Trong đầu cô, kiến thức về hệ nhị phân, thứ ngôn ngữ cơ bản nhất của máy tính và logic, thứ ngôn ngữ mà mọi thông tin đều được xây dựng từ đó, hiện lên rõ ràng, từng bit, từng byte:

  • 01000001 = A (chữ cái đầu tiên, khởi đầu của mọi thông điệp)

  • 01000010 = B

  • ...

Cô bé mở mắt, nhìn vào những chuỗi 0 và 1 đang bay lượn trước mặt, giờ đây chúng không còn là mớ hỗn loạn mà là những khối thông tin tiềm năng. Linh nhặt lấy một chuỗi dữ liệu ngẫu nhiên, dài hơn những chuỗi khác, đang lướt qua tầm mắt cô, lấp lánh như một tia sáng trong bóng đêm: 01010111 01000001 01010010 01001110

Cô bắt đầu phân tách chúng thành từng nhóm 8 bit, một nguyên tắc cơ bản trong mã hóa ASCII, từng nhóm một, như bóc tách từng lớp vỏ bọc:

  • 01010111 → W (Weight, cân nặng hay tầm quan trọng)

  • 01000001 → A (Alpha, khởi đầu)

  • 01010010 → R (Resistance, sự kháng cự)

  • 01001110 → N (Negative, tiêu cực)

Và rồi, Linh ghép các chữ cái lại: W A R N. Một từ tiếng Anh hiện ra trong tâm trí cô, mang ý nghĩa: “CẢNH BÁO”. Cô bé cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, không phải là sự sợ hãi, mà là sự phấn khích của người vừa tìm ra lời giải.

Linh bắt đầu hành động một cách có phương pháp, kiên quyết và chính xác. Cô bé bắt đầu phân tách từng chuỗi dữ liệu lớn, lọc ra những chuỗi 8-bit có cấu trúc, loại bỏ những ký tự nhiễu (những ký hiệu toán học đơn lẻ, những số không theo quy tắc 8-bit, những đoạn mã lỗi ngẫu nhiên) đang bay lung tung và gây nhiễu. Sau đó, cô sắp xếp chúng theo thứ tự xuất hiện, từng nhóm, từng từ, như một nhà khảo cổ học đang ghép nối những mảnh vỡ cổ xưa. Dần dần, một thông điệp định hình từ những hỗn loạn, như một bức tranh ghép đang được hoàn thành, từng chi tiết một.

Linh hét lên, giọng cô bé đầy phấn khích, mắt sáng rực lên như vừa tìm thấy một kho báu tri thức. "Đây không phải cơn bão đơn thuần! Đây là một lời cảnh báo được mã hóa! Một ai đó đang cố gắng gửi thông điệp cho chúng ta trong sự hỗn loạn này!"

Số 0, dù vẫn còn hơi run rẩy, nhưng đã lấy lại được một phần bình tĩnh khi thấy Linh hành động một cách có lý trí và hiệu quả. "Cảnh báo gì, Linh? Nó nói gì vậy? Có phải là nguy hiểm không?"

Linh tiếp tục đọc, từng chữ cái hiện ra trong tâm trí cô bé khi cô giải mã, như những tia sáng xuyên qua bóng tối. Cô bé đọc to, mỗi từ là một sự khám phá: "T...H...Ư... V...I...Ệ...N... Đ...Ã... B...Ị... N...H...I...Ễ...M..." Cô bé quay sang Số 0, ánh mắt đầy lo lắng và sự hiểu biết.

Cả hai cùng thốt lên, giọng điệu đầy kinh hoàng và nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề: "Thư Viện Vạn Biểu Đồ đã bị nhiễm Lỗi Dữ Liệu!"

Trận mưa dữ liệu này không chỉ là một hiện tượng tự nhiên hay một thử thách thông thường, mà còn là phép ẩn dụ toán học sâu sắc cho thế giới hiện đại bị ngập lụt trong thông tin – nơi người ta không cần thêm dữ liệu, mà cần khả năng chọn lọc, phân tích và giải mã thông tin một cách thông minh và hiệu quả. Linh nhận ra, nhị phân không chỉ là một ngôn ngữ máy tính, mà là ngôn ngữ sơ khai nhất của logic, của sự đối lập giữa 0 và 1, đúng và sai, tồn tại và không tồn tại. Cô bé phải quay lại cốt lõi này để hiểu toàn thể, giống như trở về Tọa Độ Gốc của nhận thức, nơi mọi tri thức đều bắt đầu từ những bit thông tin cơ bản nhất, những nguyên lý sơ khai nhất.

Linh vận dụng hết khả năng của mình để đối phó với cơn bão. Cô bé dùng bút chì – vũ khí quen thuộc và duy nhất của mình, một biểu tượng của sự sáng tạo và ghi chép – để vạch các nhóm 8 ký tự trên mặt đất ẩm ướt, tạo ra những ranh giới rõ ràng trong mớ hỗn loạn, như một lập trình viên đang debug trên nền đất. Số 0, với khả năng tạo ra "khoảng trắng" logic và sự trống rỗng, giúp Linh tách dòng dữ liệu, loại bỏ những bit nhiễu, tạo ra những khoảng nghỉ để cô bé có thể tập trung và xử lý thông tin.

Họ kết hợp ăn ý như một máy phân tích thông tin sống, một cỗ máy sinh học và kỹ thuật số hoàn hảo: Số 0 lọc bỏ những tạp âm không cần thiết, những dữ liệu rác, những bit lỗi; Linh sắp xếp các chuỗi mã theo trật tự logic, từng khối, từng dòng; và cả hai cùng đọc, cùng hiểu thông điệp đang dần hiện ra, rõ ràng hơn sau mỗi giây. Từng bước, từng bước, thông điệp được giải mã, rõ ràng hơn, hình thành một bức tranh toàn cảnh về tình hình.

Linh cảm nhận được một bài học cảm xúc sâu sắc trong khoảnh khắc này, một sự giác ngộ về ý nghĩa thực sự của thông tin. Cô bé nhận ra: "Thông tin nhiều đến đâu cũng vô nghĩa nếu không có khả năng hiểu sâu sắc, khả năng sắp xếp nó thành tri thức. Và quan trọng hơn – là cảm thông. Phải đặt mình vào vị trí của những con số, hiểu chúng muốn truyền tải gì, tại sao chúng lại rơi vào trạng thái này, chứ không chỉ đơn thuần là phân tích chúng như những đối tượng vô tri."

Số 0 nhìn Linh với ánh mắt đầy thán phục, đốm sáng của nó lấp lánh như những ngôi sao nhỏ, rực rỡ như một vì sao dẫn lối, tựa như nhìn thấy một điều kỳ diệu, một sự tiến hóa trong nhận thức của Linh. "Con đang trở thành một 'bộ xử lý cảm xúc có logic', Linh à… Con không chỉ giải mã được dữ liệu, mà còn thấu hiểu được linh hồn của chúng, sự đau khổ của chúng!"

Sau những nỗ lực không ngừng nghỉ, vượt qua cả giới hạn của bản thân, dòng thông điệp cuối cùng hiện ra, rõ ràng và mạch lạc, như một lời cảnh báo từ sâu thẳm của Vương Quốc Số, một lời kêu gọi khẩn cấp:

LỖI CHỦ ĐẠO = ĐỊNH LÝ BỊ LÃNG QUÊN” “BIỂU ĐỒ GỐC = ĐANG BỊ NUỐT BỞI HỖN LOẠN” “KHÔI PHỤC HỆ THỐNG = NGƯỜI MANG LA BÀN ĐỊNH VỊ GỐC

Đúng lúc đó, một cơn gió lớn kinh hoàng hơn bất kỳ cơn gió dữ liệu nào trước đó ập đến, không phải là gió mang bit thông tin, mà là một luồng năng lượng thuần túy, cuốn sạch mọi ký hiệu, mọi bit thông tin, mọi dấu vết của cơn bão, trả lại sự tĩnh lặng hoàn toàn cho không gian. Cả vùng đất dường như được làm sạch hoàn toàn, như một màn hình vừa được reset.

Trước mặt Linh, một cánh cổng bạc sáng chói bất ngờ xuất hiện từ hư không, như một phép màu của sự sắp đặt, được tạo hình từ những đường cong hoàn hảo. Trên đó khắc những dòng chữ cổ kính, phát ra thứ ánh sáng dịu nhẹ, mời gọi họ bước vào, một lời hứa hẹn về tri thức và sự thật:

THƯ VIỆN VẠN BIỂU ĐỒ

Linh quay lại nhìn Số 0, khuôn mặt cô bé pha lẫn giữa sự quyết tâm, sự hiểu biết mới mẻ, và một chút lo lắng về những gì sắp xảy ra. "Đây rồi. Trung tâm của mọi tri thức toán học. Nơi mà tất cả các công thức, định lý, và biểu đồ đều được lưu giữ, từ những công thức đơn giản nhất đến những lý thuyết phức tạp nhất. Và cũng là nơi mà Bóng Tối đang đợi ta… Có lẽ cả Thư Viện đều đã bị nhiễm lỗi, bị phá hủy từ bên trong." Cuộc hành trình của họ đang bước vào một giai đoạn mới, đầy rẫy những bí ẩn và nguy hiểm không lường trước, một thử thách cuối cùng để khôi phục lại trật tự cho Xứ Sở Toán Học.

Chương 14: Cổng Logic & Kẻ Nói Thật, Kẻ Nói Dối

 Hơi thở của Linh vẫn còn gấp gáp từ cuộc hòa giải đầy kịch tính tại Chiến Trường Chẵn – Lẻ, từng nhịp đập của trái tim cô bé vẫn còn mang dư âm của sự căng thẳng khi đối mặt với những con số thù hằn. Sự bình yên ngắn ngủi nhanh chóng bị thay thế bởi một cảm giác lạnh lẽo, vô định khi con đường số, được tạo thành từ những tinh thể ánh sáng lấp lánh như bụi kim cương, uốn lượn đưa họ đến một không gian hoàn toàn khác biệt.

Bầu trời phía trên họ giờ đây không còn xanh thẳm hay mang sắc màu của những phương trình chưa được giải, mà chuyển sang màu xám xịt một cách ảm đạm, như một bức màn che phủ mọi tia hy vọng. Trên nền trời u tối đó, Linh có thể thấy rõ những đoạn mã nhị phân rơi rụng như mưa, mỗi ký tự 0 và 1 lấp lánh như những hạt băng nhỏ bé rồi tan biến vào không khí ẩm ướt, mang theo một âm thanh "tạch, tạch" nhẹ nhàng. Một làn gió lạnh buốt, sắc lẻm như lưỡi dao, mang theo hơi vị của thuật toán khô khan và những dữ liệu đã bị phân mảnh, khiến Linh rùng mình.

Trước mặt Linh và Số 0, sừng sững giữa khung cảnh ảm đạm và tiếng mưa mã nhị phân, là hai cánh cổng đá khổng lồ, cao vút và uy nghi, như những biểu tượng của sự lựa chọn tối thượng trong một hệ thống bất di bất dịch. Chúng được làm từ loại đá tối màu, nhưng bề mặt lại khắc đầy những ký hiệu logic phức tạp, những biểu đồ Venn mờ ảo, và những phương trình điều kiện, tạo nên một vẻ bí ẩn đầy áp lực. Chúng tĩnh lặng, nhưng lại toát ra một năng lượng vô hình, chờ đợi một quyết định.

Trước mỗi cánh cổng là một người gác bí ẩn, khuôn mặt bị che khuất hoàn toàn bởi chiếc mặt nạ sứ trắng tinh, không để lộ bất kỳ biểu cảm hay dấu hiệu nào của cá tính:

  • Người gác bên trái mặc áo choàng đen tuyền, chất liệu vải nặng nề, hấp thụ mọi ánh sáng. Hắn đứng thẳng tắp, bất động như một bức tượng tạc từ đá granite, lặng thinh không một tiếng động. Ánh mắt sâu thẳm ẩn sau lớp mặt nạ dường như dõi theo từng cử chỉ nhỏ nhất của Linh, mang theo một sự lạnh lùng khó tả.

  • Người gác bên phải mặc áo choàng trắng tinh, làm từ một loại vật liệu nhẹ hơn, phản chiếu ánh sáng mờ ảo của bầu trời. Dáng vẻ hắn hơi nghiêng, miệng khẽ cười nhẹ, vẻ mỉa mai và khinh thường ẩn hiện trong từng đường nét của chiếc mặt nạ, như thể hắn đã nhìn thấy vô số kẻ thất bại trước mình.

Giữa hai người gác là một tấm bảng đá cổ kính, phát ra ánh sáng mờ ảo, như được khắc từ một loại đá phát quang hiếm thấy. Trên đó khắc những dòng chữ cổ ngữ số học, những quy luật cơ bản của thế giới này:

Một trong hai cánh cổng này dẫn đến chân lý, đến đích đến cuối cùng của hành trình.” “Một trong hai cánh cổng này dẫn đến hư vô, đến sự biến mất vĩnh viễn, không còn dấu vết.” “Một người gác luôn nói thật, không bao giờ nói sai một lời nào.” “Một người gác luôn nói dối, không bao giờ nói đúng một điều gì.” “Ngươi chỉ được phép hỏi duy nhất một câu cho duy nhất một người.

Số 0, đứng cạnh Linh, giờ đây đã hoàn toàn hoảng loạn. Đốm sáng của nó nhấp nháy dữ dội, chuyển từ màu bạc lấp lánh sang đỏ cam rực rỡ, biểu thị sự sợ hãi tột độ. "Linh à, đây là tận cùng rồi! Nếu hỏi sai, ta sẽ chọn nhầm! Một là đến được Tòa Lâu Đài Đại Số, hoàn thành sứ mệnh! Một là biến mất mãi mãi, tan biến vào hư vô số học, không còn khái niệm gì về sự tồn tại!" giọng nó run rẩy, gần như lạc đi trong tiếng mưa mã nhị phân.

Linh im lặng, không đáp lời Số 0. Cô bé cảm nhận rõ áp lực khổng lồ đè nặng lên vai mình, như thể gánh nặng của toàn bộ thế giới số học đang đổ dồn vào cô. Cô nhìn kỹ vào ánh mắt của cả hai người gác cửa, dù bị che bởi mặt nạ, Linh vẫn cảm thấy ánh mắt của họ phản chiếu chính mình, nhưng lại bị méo nhẹ ở một bên – một bên thì rõ ràng, sắc nét như một công thức chính xác, một bên thì mờ ảo, biến dạng như một phép tính sai. Điều đó gợi ra ý về "sự thật" và "biến dạng" của sự thật, về tính đối lập không thể tách rời của logic và sự cần thiết phải phân biệt chúng. Trí óc cô căng như dây đàn, tìm kiếm một lời giải, một kẽ hở trong hệ thống cứng nhắc này. Cô nhớ lại một bài toán logic cổ điển mà ông nội cô từng đố khi cô còn nhỏ, một bài toán mà cô đã từng bỏ cuộc vì quá khó, một thử thách mà cô đã bỏ ngỏ.

Trong khoảnh khắc căng thẳng tột độ, khi mọi suy nghĩ đều rối bời, một tia sáng đột ngột lóe lên trong đầu Linh, rực rỡ như một ý tưởng thiên tài. Cô bé nhớ lại cốt lõi của bài toán, cách nó buộc kẻ nói thật và kẻ nói dối phải đưa ra cùng một câu trả lời sai. Mắt cô bé mở to, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi, nụ cười của sự giác ngộ. Cô bé nhỏ giọng, gần như thì thầm, nói với Số 0, nhưng lời nói lại vang vọng như một chân lý đã được tìm thấy:

"Nếu con hỏi một người rằng: 'Người kia sẽ chỉ con cánh cổng nào là an toàn?', thì con nên đi vào cánh còn lại."

Số 0 nghe vậy thì sững người, đốm sáng của nó dừng lại một nhịp, hoàn toàn bất động, rồi nhấp nháy liên tục vì ngạc nhiên tột độ. "Hả? Linh à, con đang đùa sao? Sao con lại nói một câu hỏi phức tạp như vậy? Lỡ họ không hiểu thì sao? Lỡ họ cố tình làm khó con thì sao?"

Linh lắc đầu, ánh mắt cô bé giờ đây đã kiên định trở lại, không còn chút hoài nghi hay sợ hãi nào. "Không. Dù ai trả lời – dù là người nói thật hay người nói dối – thì họ đều sẽ chỉ cùng một cánh cổng. Và đó luôn là cánh cổng sai. Và con chỉ việc chọn cánh cửa kia." Linh giải thích thêm, từng lời như một lập luận logic chặt chẽ: "Hãy nghĩ mà xem: Nếu con hỏi người nói thật, ông ta biết người nói dối sẽ chỉ cửa an toàn. Nhưng vì ông ta phải nói thật, ông ta sẽ nói rằng người nói dối sẽ chỉ vào cửa không an toàn. Vậy là ông ta sẽ chỉ cửa không an toàn. Còn nếu con hỏi người nói dối, ông ta biết người nói thật sẽ chỉ cửa an toàn. Nhưng vì ông ta phải nói dối, ông ta sẽ chỉ vào cửa không an toàn đó. Vì vậy, cả hai đều chỉ cùng một cửa, và cửa đó là cửa không an toàn. Và con chỉ việc chọn cánh cửa còn lại!"

Đây chính là ẩn dụ toán học của bài toán nổi tiếng này, một bài kiểm tra không chỉ về trí thông minh mà còn về khả năng suy luận trong điều kiện bất định:

  • Kẻ nói thật = dữ kiện đúng, thông tin chân thực, đáng tin cậy.

  • Kẻ nói dối = dữ kiện sai, thông tin bị bóp méo, không đáng tin cậy.

  • Câu hỏi thông minh = sự kiểm định chéo giữa hai luồng thông tin đối nghịch, tìm ra sự thật thông qua sự mâu thuẫn được tạo ra một cách có chủ đích. Nó không chỉ đơn thuần là tìm câu trả lời, mà là tìm ra phương pháp để loại bỏ sự sai lệch, để buộc sự thật phải lộ diện.

Với sự quyết đoán và một nụ cười tự tin, Linh nhìn thẳng vào Người Gác Trắng (Linh chọn ngẫu nhiên người gác này, vì như cô đã suy luận, kết quả sẽ không thay đổi dù hỏi ai). Giọng cô bé vang lên rõ ràng giữa không gian tĩnh lặng, mang theo sự sắc bén của logic và sự tự tin của một người đã tìm ra chìa khóa:

"Nếu ta hỏi người kia rằng đâu là cánh cổng an toàn, ông ấy sẽ chỉ cửa nào?"

Người Gác Trắng, dù vẫn giữ nguyên nụ cười mỉa mai trên mặt nạ sứ, nhưng có vẻ hơi khựng lại một nhịp, như thể thuật toán bên trong hắn đang phải xử lý một câu hỏi phức tạp, một nghịch lý buộc hắn phải tuân theo. Sau một vài giây im lặng, như thể có một cuộc đấu tranh nội tâm giữa bản chất và quy tắc, hắn trả lời, giọng nói khô khan, vô cảm, như một cỗ máy: "Ông ấy sẽ chỉ Cửa bên phải."

Linh gật đầu một cách dứt khoát, một nụ cười chiến thắng nở trên môi. "Vậy tôi chọn cửa bên trái." Cô bé bước thẳng về phía cánh cổng bên trái, không một chút do dự.

Số 0 sững người, đốm sáng của nó hoàn toàn bất động, như thể bị đóng băng trong khoảnh khắc. "Linh à, làm sao con biết chắc? Lỡ họ lừa con thì sao? Con có thật sự chắc chắn không?" giọng nó đầy vẻ kinh ngạc và nghi ngờ, xen lẫn một chút sợ hãi.

Linh mỉm cười, nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết, đầy sự thông thái và sự bình tĩnh đã đạt được. "Vì cả hai đều sẽ chỉ cùng một cánh – nhưng là cánh sai. Dù người gác là ai, họ đều buộc phải chỉ vào Cửa bên phải. Người nói thật sẽ chỉ Cửa bên phải vì ông ta biết người nói dối sẽ chỉ vào Cửa an toàn (nhưng lại phải đưa ra câu trả lời sai về cánh cửa an toàn). Người nói dối sẽ chỉ Cửa bên phải vì ông ta biết người nói thật sẽ chỉ vào Cửa an toàn (và vì ông ta phải nói dối, nên sẽ chỉ cánh cửa không an toàn). Cả hai đều dẫn đến cùng một cánh cửa sai, đó chính là Cửa bên phải. Vậy nên, Cửa bên trái mới là cánh cổng an toàn!" Linh giải thích lại, từng câu từng chữ rõ ràng, mạch lạc, không một chút ngập ngừng.

Linh không chỉ học để trả lời đúng một bài toán logic, mà còn học để tin vào suy luận của chính mình, ngay cả khi sự thật không thể xác minh trực tiếp, ngay cả khi mọi thứ đều mơ hồ. Cô bé đã vượt qua nỗi sợ hãi của sự không chắc chắn và dám đặt niềm tin vào logic của bản thân, vào khả năng suy luận của mình.

Số 0 nhìn Linh với ánh mắt ngưỡng mộ chưa từng thấy, đốm sáng của nó chuyển sang màu vàng kim lấp lánh, rực rỡ như một vì sao nhỏ. "Linh à… con đang dần trở thành một nhà toán học thực thụ rồi… con đã giải được những bài toán không chỉ bằng số liệu, mà bằng cả sự thấu hiểu bản chất của chúng, bằng cách đọc vị cả những điều không nói ra."

Cánh cổng Linh chọn – Cửa bên trái – vang lên một tiếng "tách" nhẹ nhàng, như một cơ chế đã được lập trình sẵn trong vũ trụ. Nó từ từ mở ra với ánh sáng nhè nhẹ, mời gọi họ bước vào, một ánh sáng hứa hẹn sự thật.

Linh và Số 0 bước vào… và ngay lập tức bị bao phủ bởi một cơn bão số liệu, lấp lánh và dữ dội như cơn mưa đá, nhưng thay vì đá, đó là hàng tỷ hàng tỷ ký tự mã nhị phân 0 và 1, liên tục va đập vào nhau và tạo ra những tiếng "tạch, tạch, tạch" như tiếng mưa rơi trên mái tôn. Không khí đặc quánh những luồng dữ liệu, tạo ra một cảm giác choáng váng, như thể mọi thông tin trên đời đang đổ ập vào họ cùng một lúc.

Những dãy mã 01001101 01010101 01001001, dịch ra là "MUI" (Mã Nhiễm Lỗi), rơi lả tả xung quanh họ, từng ký tự phát sáng rực rỡ rồi tan biến vào cơn bão dữ liệu, như những lời cảnh báo vô hình.

Một tiếng rít chói tai, lạnh lẽo và không rõ nguồn gốc, như một giọng nói điện tử bị méo mó, phát ra từ không trung, vang vọng khắp cơn bão dữ liệu, át cả tiếng va đập của các bit thông tin:

Cảnh báo! Dữ liệu đã bị nhiễm lỗi! Toàn bộ hệ thống đang gặp nguy hiểm nghiêm trọng! Chuẩn bị lọc lại toàn bộ thông tin! Tất cả các giá trị sẽ được đặt lại!

Linh hét lên, tay nắm chặt chiếc bút chì – vũ khí duy nhất còn sót lại, cảm nhận sức nặng và sự quen thuộc của nó, như một điểm tựa vững chắc trong cơn hỗn loạn. Trước mặt họ, lấp ló qua màn mưa dữ liệu dày đặc, Tòa Lâu Đài Đại Số hiện ra, nhưng trên nóc đã bốc khói đen đặc, những tia lửa xanh và đỏ xẹt qua các ô cửa sổ như những mạch điện bị chập – Bão Dữ Liệu đang hoành hành, phá hủy mọi thứ, biến tri thức thành sự hỗn loạn không thể kiểm soát!